Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Ngày đó em đi





Ngày ấy em đi, mùa thu vàng rất nhẹ...
Mưa bóng mây làm ướt lối em về
Làn tóc rối đôi mắt huyền đẫm lệ
Buông nhẹ nhàng trên tà áo em bay.

Nhớ chăng anh mùa thu trước quanh đây
Em để lại tiếng yêu thầm chưa nói
Em để lại một tình yêu nồng cháy
Trên con đường vàng rực gió heo may.




Ngày ấy em đi, ngày anh đến bên người

Anh hạnh phúc, em mỉm cười cất bước

Nhìn chiếc lá trôi theo dòng nước cuốn
Em tự nhủ lòng, mình chẳng khóc đâu anh.

Rồi tình đầu tan theo gió mong manh
Em trở mình, mùa thu vàng trở lá

Em giật mình, mùa thu nay khác lạ
Nên cuộc tình gửi gió cuốn bay xa.

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Ngày đó cũng đã qua, người cũng đã xa, chỉ có ta và dư âm đọng lại...



Khoảng không trước mặt phủ màu ký ức, còn ta và nỗi chông chênh...

Chẳng phải tự nhiên người ta lại yêu ai đó và tôi cũng thế. Lý lẽ con tim dù đúng hay sai thì vẫn là điều tuyệt vời và thiêng liêng.
Đọc lại những dòng tôi viết cho tôi và người đầy những mâu thuẫn nhưng có lẽ tôi đủ tỉnh táo để cảm nhận được suy nghĩ bi hài đó. Tôi từng khóc rất nhiều cho những dòng Blog đầy kiêu hãnh , yêu hay không yêu thì người ta vẫn cứ phải sống, phải thở, phải thắp lên, phải lụi tàn, té ngã, phải vùng dậy... bản ngã tối tân nhất của con người là sự sống, là vươn mình, đúng không?



Tôi nhớ quay quắt những con chữ cay đắng của chính tôi, những trang tình tuyệt vọng của kẻ thứ ba, những khờ dại đẫm nước mắt của thứ hạnh phúc không thể chạm đến. Tôi nhớ những niềm an ủi tạm bợ rẻ tiền của những thử nghiệm ngu ngốc , cả những ngọt ngào tan vụn không vá víu  tôi trót dành cho người.
Đôi khi người ta cứ nghĩ rằng sẽ chết đi nếu phải xa một ai đó mà mình từng yêu thương rồi cứ giả vờ nhắm mắt lại để được mơ mãi về quá khứ. Duy nhất chỉ nơi đó mới có Người, chỉ nơi đó mới còn chút dư vị mằn mặn của muối tình, của những nụ cười tỏa nắng, những bàn tay chờ đợi và cả nồng ấm nơi tâm hồn đồng điệu
Tôi không tin vào sự viễn vong của những đại từ sáo rỗng nữa, cũng không còn tin vào những giả dối ngọt ngào và cả những con người từng cho tôi rất nhiều hy vọng.

Ngọn gió có thể làm vụt tắt ngọn lửa nhỏ nhưng nó lại thổi bùng lên ngọn lửa lớn. Con người ta cần một tình yêu lớn và sâu sắc để thực hiện một lời hứa nhỏ chứ không phải điều ngược lại.


Một Lần Cuối Thôi - Hồ Ngọc Hà

Vòng tay cố níu 1 người , chắc ra đi không quay lại
Vòng tay cố siết chặt anh, dẫu biết rằng chỉ là thế thôi
Tình anh đã hết thật rồi, đã không như em mong đợi
Đành chìm vào giấc ngủ sâu, để trôi về trong giấc mơ hôm nào
Anh ơi em còn gì, anh ơi em còn gì
Tình yêu trong em mệt nhoài, từ khi anh muốn ra đi

Hạnh phúc xưa đâu rồi? Nguyện ước xưa đâu rồi?
Chẳng lẽ anh nỡ đành lòng buông xuôi hết
Vậy trách em vô tình, làm dở dang duyên mình
Vậy trách em đây nhẹ lòng anh bước đi

Người có hay bao lần, người đã không ngại ngần
Vội nói em những lời làm tim đau nhói
Mình mất nhau thật rồi.
Mãi mãi trong cuộc đời
Vậy để em mong chờ một lần cuối thôi

entry của ngày 3/10.
ngày đáng nhớ.
băng ghế đá.
cái kết che phủ mặt
mưa trên mi mắt.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Bị sốt.... nằm mơ.... thấy mình chết.



Dạo này đầu óc tương đối căng thẳng và mệt mỏi, đêm thì luôn bị mất ngủ, ngày thì ăn không ngon, có lẽ đang bị áp lực từ nhiều phía. Kết quả là dù mệt mỏi đến rã rời vẫn không sao ngủ được, thức luôn đến tận 3h sáng.
Sáng hôm sau bệnh thật sự, ăn vào bao nhiên nôn hết ra bấy nhiêu, đầu óc lúc nào cũng có cảm giác như mình đang đi trên mây. Dốc vào một liều thuốc.
15 phút trôi qua vẫn còn mệt, mệt thật sự.
30 phút trôi qua, tình hình vẫn chưa có gì thay đổi.
Một giờ sau, thuốc bất đầu phát huy tác dụng, triệu chứng buồn ngủ bất đầu xuất hiện. Trả lời xong cái tin nhắn cuối cùng, tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không bị quấy rầy. Và cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết!
Trong giấc mơ tôi đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, trước mắt tôi hiện ra hình ảnh một chiếc quan tài đặt giữa nhà, xung quanh là những người đàn ông chuyên làm nghề mai táng. Quan cảnh này thật giống với nhà tôi, tôi nhìn sang trái là một chiếc gường, đúng là nhà tôi rồi, ai đang nằm thế kia? đúng rồi đúng là mình đây mà, mà sao mình lại nằm ở đây thế nhỉ? Rồi thì những người đàn ông lúc nãy tiến đến gường bế tôi lên. Trời ơi! Họ mang tôi đi đâu thế này? Đột nhiên họ mở nấp quan tài cho tôi vào trong ấy, một bầu trời tối đen như mực, tôi hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài. Trời ơi! Cái bọn người điên này tôi vẫn còn sống mà, sao lại cho tôi vào quan tài kia chứ? Tôi gào lên khóc nức nở, tôi gào khóc cho thật to mà cũng chẳng ai nghe thấy.
Chợt nhớ đến ba, má tôi vội tìm. Tôi nghe có tiếng khóc, nghe cả những âm thanh hổn độn, Bên phải chiếc quan tài tất cả người thân của tôi: ba, má, cô, chú, dì, cậu, anh, em họ hàng... Người thì khóc vật vã, người thì mặt mày chẳng chút sinh khí. Tôi lắng tai nghe từng tiếng thở dài ngao ngán
Tự dưng tôi lại thấy chạnh lòng khi nghĩ đến những người thân yêu trước mặt mình, chắc họ sẽ đau lòng lắm, rồi chẳng biết ba má tôi có vượt qua được cú shock này hay không?Tôi cố lấy đôi tay vẫy vẫy mọi người, tôi gọi tên từng người để cho họ nhận ra tôi, tôi muốn cho họ biết tôi vẫn còn sống, nhưng tất cả dường như vô ích.
Đau đớn, tuyệt vọng... nhưng tôi vẫn chưa thể định hình ra được cái lý do ngớ ngẩn nào khiến mình chết? Tôi bắt đầu suy nghĩ ra 1001 lý do để chết:
- Chết vì tình, chắc không phải nếu không yêu nữa thì còn biết bao nhiêu người thân để mình sống cơ mà.
- Chết vì bế tắc trong cuộc sống? Cũng có thể lắm chứ nhưng cũng không đáng, bởi trên đời này không có gì là tốt đẹp mãi mãi, sống là phải biết chấp nhận kể cả sự rủi ro. Hai mươi hai bảy tuổi đầu tôi từng trải qua những đau thương, những mất mát, những nổi buồn... Thế nhưng tôi vẫn yêu cuộc sống này tha thiết, với tôi "còn sống nghĩa là còn hy vọng". Một người với vô số của cải rồi cũng có lúc trở về với hai bàn tay trắng, vậy thì tại sao ta không có quyền tin tưởng rằng: Từ hai bàn tay trắng ta có thể tạo ra vô số của cải vật chất. Vì lẽ đó không việc gì phải chết,
Chết vì buồn chuyện gia đình? Chết vì bị bạn bè nghĩ chơi? Chết vì tai nạn? Chết vì mắc bệnh nan y nào đó? Chết vì bị giết?... Tôi không biết mình chết vì lý do gì?
Trước mắt tôi lại hiện ra quan cảnh lễ tang, xe nối nhau đậu kính cả một đoạn đường, từng đoàn người lần lượt bước vào thấp cho tôi nén nhang, tôi còn nghe giọng ai đó thì thầm:
- Kẻ đầu bạc tiển kẻ đầu xanh, thật là tội...
Trước quan tài khói hương nghi ngút, tấm di ảnh của tôi vẫn còn nở một nụ cười tinh khôi. Mấy đứa bạn thân điều có mặt đầy đủ: Thúy Hường khóc nức nỡ, bé Hương từ sài gòn về dáng vẻ thiểu nảo mắt ngân ngấn, con Liên míu máo, Cương không khóc nhưng nhìn nó sầu não ruột, bé Nhạn trầm ngâm, thằng Quan, Phương hí, Lan Thanh, Lan Phương… tụi nó thấp nhan cho tôi mắt đứa nào cũng đẫm lệ.
Rồi một đoàn người từ trên xe du lịch bước xuống, tôi loáng thoáng nhận ra tất cả họ điều là những người thân quen của công ty, khách hàng thân thiết điều có mặt, tôi nhìn thấy từng người từng người bước tới thấp nhan…Họ mang theo một lãng hoa màu trắng, tôi gọi họ thật to như muốn nói rằng: Em chưa chết em đứng ở đây này, nhưng vô vọng...
Kia chắc là Eric một người anh tôi chưa bao giờ được gặp mà nay vĩnh viễn không được gặp, anh ấy từng nói khi nào em cưới nhớ cho anh hay anh sẽ bay nữa vòng trái đất về ăn cưới em, nhưng không ngờ nay anh ấy phải bay nữa vòng trái đất về để thấp cho tôi một nén nhan và mắt ngấn lệ, anh ấy rất tốt và thương tôi.
Đứng phía sau nhìn như là Sun và K3nvin, hai bạn này bận rộn như thế cũng đến nữa sao? Đặt biệt là K3nvin ông ấy từ Úc bay về àh? Nhìn nét mặt hai bạn ấy buồn và có vẻ bất ngờ về cái chết của tôi.
Và kia là anh. Vẽ mặt bi thương và hối hận, hình như anh đã khóc rất nhiều, tôi nhìn gương mặt anh tìu tụy, lòng tôi quặng thắt xót xa trách hờn "Lúc em còn sống thì anh quá vô tâm, thờ ơ đành lòng bỏ mặt em, không lo lắng cho em, để em buồn, nay em chết rồi anh còn khóc làm gì nữa?". có lẽ anh đã rất đau buồn, không biết anh có vượt qua được khi mất tôi hay không nữa. Và tôi ước gì tôi có thể quay lại quá khứ quay lại ngày mà chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau, sao mà ngọt ngào triều mến, những lời nói những cữ chỉ hành động làm tôi vui, sự lo lắng ân cần đối với tôi. Nhưng rồi cơn giận cũng qua, tôi nhìn anh bằng một ánh mắt chan hòa, có lẽ chết là hết nên tôi chẳng còn oán giận gì ai. Nếu được sống tôi sẽ bỏ qua tất cả, tôi sẽ tha thứ cho anh, vì trong đời hỏi có mấy ai không đôi lần lầm lỡ!
Bỗng những người đàn ông chuyên làm nghề mai táng đến khiênh quan tài đi. Ôi! Tôi chưa chết, tôi chưa muốn chết, tôi gào, tôi khóc thét, tôi kêu, tôi giãy giụa...
Tỉnh giấc hơn 4h chiều, tôi biết mình vừa mơ, một giấc mơ kỳ lạ, mồ hôi đổ ước áo... Chỉ là giấc mơ thôi tôi - trấn an mình như thế.
Quá ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người yêu thương tôi, tôi vẫn còn nợ rất nhiều người bao nhiêu là lời hứa, và cũng còn rất nhiều người nợ tôi, vậy tôi chết sao đành lòng kia chứ? Người ta nói lúc cận kề với cái chết thường thì con người sẽ trở nên yêu mạng sống mình hơn, giờ nghiệm ra mới thấy câu này đúng thật.
Chợt nhớ về người thầy củ của tôi thời cấp 3 ( là hiệu trưởng của trường ), thầy còn trẻ và vừa mới học xong tiến sĩ chưa kịp nhận bằng, nhưng đột nhiên thầy bệnh nặng và không qua khỏi trong vòng có mấy ngày, khi sắp lìa đời thầy nắm lấy tay người bác sĩ và nói "Bác sĩ hãy cứu lấy tôi, tôi không muốn chết", và rồi khi sắp tắt thầy vẫn nắm lấy tay vợ mà nói "Em ơi! Anh không muốn chết, anh còn rất nhiều việc ở trường cần phải làm, còn rất nhiều việc anh chưa xử lý xong". Nhưng rồi thầy cũng ra đi để lại biết bao sự nuối tiếc của đồng nghiệp và học sinh của trường – ngày đó tôi khóc rất nhiều.
Bạn thấy đó mạng sống con người thật sự rất mong manh, cái chết và sự sống cách nhau chỉ trong gang tất. Tại sao lại có người yêu mạng sống của mình một cách tha thiết, dù biết rằng họ sẽ phải chết, thế nhưng họ vẫn muốn được sống, họ đã phải giành giật lấy từng giây, từng phút để được sống, có khi phải chi ra hàng trăm triệu hay cả tỷ đồng để đổi lấy mạng sống cho mình.

Song, ngược lại có những người được sống mà lại muốn mình chết, họ tự mình hủy hoại cuộc sống của chính mình vì những lý do không đáng chết. Vậy những con người ấy họ thật sự nghĩ gì? Phàm là người thì ai cũng có nỗi khô: Người giàu khổ theo cách của người giàu, người nghèo khổ theo cách của người nghèo, người suy nghĩ ít khổ ít, người suy nghĩ nhiều khổ nhiều, người không suy nghĩ lại càng khổ... Nhưng suy cho cùng con đường nào rồi cũng có đích đến, đừng vì những thất bại, những nỗi buồn, những nỗi đau nhất thời mà tìm đến cái chết một cách vô lý. Có một ai đó đã nói với tôi rằng "Trên đời này không có con đường nào là bằng phẳng cả, mà chỉ có con đường ít gồ ghề", việc lựa chọn con đường là ở bản thân mỗi người, hãy sống sao cho thật xứng đáng một kiếp người cũng như "Khi ta sinh ra mọi người cười, còn ta thì khóc, hãy sống sao cho khi chết đi mọi người khóc, còn ta thì cười”.

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Hạnh Phúc em nhé


Photobucket Photobucket
 (Ngày xưa hai đứa)
Photobucket Photobucket Photobucket 

Thế là có người theo chồng bỏ cuộc chơi.
Mới ngày nào còn tung tăng, mới ngày nào còn là một con bé nhí nhảnh chưa biết suy nghĩ, giờ thì làm vợ người ta rồi hỉ?
Em đã bắt đầu mở ra cho mình một cuộc sống mới, có biết bao điều em phải lo phải suy nghĩ đến, cố gắng em nhé. Chế và Chế Cương tuy mang tiếng già đầu nhưng chắc có lẽ sau này về kinh nghiệm gia đình chắc thua cưng hahaha...
Nhớ ngày nào bà Diễm có chồng thấy bọn mình chuẩn bị đi chơi tết, đi chơi đêm giáng sinh bọn mình thay đồ đẹp tụ tập đi chơi bà í bòng con đứng trước cửa ngó theo tiếc hùi hụi vì không được đi như bọn mình... ấy thế Chế lại nói " ai biểu ham hố chi, chồng con cho sớm rồi thấy người ta đi chơi lại tiếc... hahaha"
Thế mà cưng của chế hôm nay lên xe hoa rồi, cả bầy còn lại Chế. con Liên và con Cương... mà thôi kệ 3 đứa tao cũng vui àh mày hahaha...
Nói gì thì nói... về quê đám cưới ngán quá àh... huhu lần này về ai cũng hỏi tao sao để mày qua mặt kìa, có người hỏi tao mấy cháu rồi... hự... hahaha
Sống hạnh phúc nhé " tục tưng" hahaha

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Mưa khóc đấy, chứ không phải em đâu anh!




Có cơn mưa vô tình mà đã chạm...
Tỉnh dậy thấy mình còn đưa tay ra được, nghe được và gõ phím được dù đã run nhưng vẫn muốn làm gì đó trong cơn mưa này, mưa như thế dễ ốm bởi mưa, dễ chạnh lòng bởi mưa mà... khó khóc vì mưa. Ướt cả vai áo, tóc tai...
Mưa lạ!
Mưa gieo sầu nhân thế...
Kẻ như em vô tình chạm phải nức nở với mưa. Không muốn khóc vì hôm nay vẫn thấy mình đẹp, cuộc đời đẹp. Chỉ muốn viết về cơn mưa cho một kẻ đã.....yêu..........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
(Mưa khóc - thơ Ngô Gia Lạc)
Không hiểu sao em thấy Lạc lòi yếu đuối! Nhưng thôi!........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cuộc đời này chứa tất cả những cung bậc của cảm xúc, cả khổ đau và hạnh phúc, cả vô tư và phiền muộn. Mưa sáng nay của ta không nhiều ý niệm mà chỉ gấp gáp giúp ta nhận ra những điều đáng trân quý nhưng ta biết cơn mưa chiều qua là tiếng khóc. Mưa gợi nhớ! Biết đâu trong một cơn mưa có hai người chung áo?! Biết đâu trong một cơn mưa có hai kẻ vẫn đi dạo? Và biết đâu, trong cơn mưa có nhiều người cùng nhớ?

Đừng thở dài! Mưa khóc rồi! Đừng hùa theo những ướt át để nỗi buồn rơi giọt. Chỉ cần trả lời thôi, xem ai làm đong đầy nỗi nhớ, biến nỗi nhớ thành phiền muộn, biến chiều mưa thành chiều nước mắt, biến những lắng nghe thành thở dài não nuột...
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Ta tưởng tượng có ai đó nằm ôm gối. Có lặng thinh không? Có câm nín không? Đếm nhịp cho mưa là buồn lắm mà nhớ lắm. Đếm thế nào cho khỏi lẫn hạt mưa? Đếm thế nào cho khỏi lạc nhịp nhớ? Khó!
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Rồi thì cũng cất lời được rồi nhỉ! Nghe như xin xỏ van lơn ấy! "Thôi mưa đừng khóc"
Sao ta thấy một cuộc tình, thấy thương một cuộc tình? Tự hỏi vì sao tình không nhạt mà bóng lại cứ đòi mờ? Tội cho ai đó đang ôm nỗi nhớ, để tim ướt át thắng nổi cả cái đầu vẫn tự cho là cứng rắn.
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
Khóc với ta không hẳn là những giọt ngắn dài trên má, Nếu cứ như thế có lẽ đỡ buồn hơn là ngồi trong cơn mưa mà nghe lòng khóc. Ta muốn vặn vẹo sao lại để người ta đi về phía cơn mưa? Cái lựa chọn về phía ấy không hẳn là tốt cho người bước đi đâu. Thương sao không giữ lại? Nhưng rồi ta biết chuyện yêu đương muôn đời vẫn thế, có nhiều thứ không rạch ròi được.
Ta không khóc trong cơn mưa của ta nhưng ta khóc trong cơn mưa của anh. Khóc chơ một người chọn hướng nhưng cơn mưa...
Có cơn mưa vừa qua...
Có ngày nào, cơn mưa đổi hướng?...
12h11 khuya rồi đấy ngủ đi mắn àh!!!!!!
nhật ký của đêm mưa
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ
Cho vơi đi những khát khao trong lòng
Cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.
Hồ Quỳnh Hương hát đấy anh ạ. chứ không phải em đâu nhé...
Hồng Gấm!!!!