08.11.1985 tôi ra đời.Thế là 25 năm, bao vất vả, nước mắt của mẹ đã đi qua.Hôm nay, 25 tuổi,không được chào đón tưng bừng, ngây ngất trong bia rượu, những lời chúc và ngập tràn trong hoa, quà xen lẫn thứ âm thanh mà người ta thường cho là âm nhạc.Tôi có buồn không ? Không. Vì tôi đã quen với điều đó đến 24 lần rồi. Dù thế nào đi nữa, ngày đó vẫn đến. Tôi chỉ nhớ đến ngày sinh nhật như một cột mốc trong đời.
25 tuổi. Tính một cách lạc quan, tôi đã đi qua 1/3 chặng đường của một đời người. Tôi sợ gì ? Sợ già, sợ xấu ? Phụ nữ thì ai cũng sợ điều đó, tôi cũng thế. Nhưng trên hết những điều đó, có lẽ tôi sợ nhất chính là bản thân tôi trong cuộc sống này.Tôi từng khóc cho nỗi đau của mình, từng tuyệt vọng trước những bế tắc gặp phải, từng cô đơn, hoang mang và có lúc tưởng chừng mình đang rơi tự do xuống vực thẳm không đáy tự tạo. Và dĩ nhiên tôi buông lời trách móc, than phiền cho những gì cuộc sống mang đến mà tôi cảm thấy không hài lòng.
Con người ta luôn như vậy. Khi hạnh phúc, may mắn hay được đón nhận thì cảm thấy cuộc sống tươi đẹp đến thế. Còn lúc gặp trở ngại, đau khổ... thì than thở sao cuộc sống bất công với mình như vậy. Ai chẳng có lúc mong manh, yếu đuối và dễ vỡ. Bởi đó là một bản năng tồn tại tự nhiên trong một con người.
Rồi có người đứng trước biển, sóng nhẹ nhàng vỗ về bờ cát, biển bao la và bầu trời xanh thăm thẳm... Bức tranh có vẻ bình yên nhưng trong lòng người chưa chắc đã bình yên.Có người đứng đầu sóng, ngọn gió, biển cuồn cuộn sóng cao và gió cứ hung hăng hất tung mọi thứ... Họ vẫn bình thản đối diện và chống chọi, rồi trở về bờ an toàn.
25 tuổi, tôi muốn mình hãy coi những yếu đuối, mỏng manh của mình như một bài học để mạnh mẽ và vững chãi hơn.Sự bình yên, tĩnh tâm sẽ giúp tôi vượt qua trong những lúc khó khăn nhất.
Tôi - 25 tuổi.
Tôi, có những giây phút đam mê đến cháy lòng.
Tôi, có những giây phút thẫn thờ đến kỳ lạ.
Tôi, có những giây phút nạp đầy năng lượng.
Và tôi, có những khoảnh khắc trống không...
25 tuổi , tôi còn mong ước gì ?
Tình yêu?
25 tuổi, quá già để được hỏi "đã có người yêu chưa?"
25 tuổi, quá già để biết thể nào là một tình yêu.
25 tuổi tình yêu với tôi phải là điểm tựa vững chãi nhất
để tôi không lạc lối,
để mùa đông tôi không lạnh,
để ấm áp một vòng tay trước giông tố của cuộc đời.
Vẫn băn khoăn thế có là đòi hỏi?
Dù tôi hài lòng với mọi thứ mình đang có, nhưng tôi vẫn ước gì mình đủ mạnh mẽ để sống và yêu theo cách của riêng tôi. Chỉ tiếc đôi lúc vẫn thấy chạnh lòng, thấy sống không chỉ cho riêng mình mà còn nhiều lắm điều ta phải bận tâm. 25 tuổi, quá già cho những nắng mưa hờn dỗi tầm thường!
25 tuổi, quá già để khát khao.
Thế đấy,tôi - vẫn mải mê đi tìm định nghĩa cuộc sống cho chính mình.Dẫu biết rằng 'cuộc đời là một dòng sông, kẻ nào không chịu học bơi thì sẽ bị nhấn chìm'