Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

Lang thang như kẻ không nhà.


Chưa bao giờ khốn khổ như thế này, nhịn đói chạy xe từ Sài Gòn về tới Cần Thơ. thiệt tình là trong túi còn chỉ có 60 ngàn đổ xăng về, nó thảm vậy đó, trên đường về còn bị mí con le ve nó đậu vào mắt làm mắt mình ướt từ sài gòn về tới Cần Thơ, sưng hết cả lên, ấy thế mà về tới nhà lại không có chìa khóa vào nhà, phải đi lang thang ngoài đường mưa ướt mem như con chuột. xe hết xăng, túi hết tiền, bụng đói meo, ko có chìa khóa vào nhà, chưa bao giờ thấy mình khốn khổ như thế này, hay... mắt thì cứ buốt...

Và chưa bao giờ nước mắt mình cứ rơi nhiều như thế này. cảm giác như tất cả điều bỏ rơi mình. umh mình thất bại thảm hai rồi... tự nhiên mình không có một chút động lực nào để gượng dậy được nữa.. đang bơ vơ lạc lõng...

Đôi lúc thì làm việc hết mình và rất có trách nhiệm trong công việc.. đôi lúc lại bất cần.. xem cái tôi của bản thân quá cao.. phủi bỏ tất cả... mình làm sao thế nhỉ? hay cuộc sống này có quá nhiều áp lực.. hay bản thân mình tự tạo áp lực cho mình.. rồi ức chế, rồi cảm giác mệt mõi len lõi vào trong trí não của mình... làm cách nào để thoát khỏi đây.. chính mình chính bản thân mình ko làm được thì ai giúp được mình

Anh! cuộc sống có bao nhiêu phiền muộn, có bao nhiêu cảm giác lạc lõng có bao nhiêu sự trống rỗng để anh phải đối diện. để anh phải gạt em sang một bên để chúng ta xem nhau như hai kẻ xa lạ. anh muốn tìm lại chính mình hay anh tự đánh mất em, tự đánh mất hai ta...không có gì là làm không được khi hai ta còn tình yêu?

Cái cảm xúc rất quan trọng.. quan trọng ngay lúc này là em cảm nhận từ nơi anh như thế nào. em cảm nhận từ trái tim anh ra sao.. em cảm thấy buồn vì sự cảm nhận này... nếu như còn yêu thương nhau thì bệnh tật hay những khó khăn trong cuộc sống nó không phải là vấn đề... nó không phải là lý do...

cái cảm giác và cái cảm xúc của ngày xưa.. hện tại anh ko cảm xúc... hiện tại em không cảm giác được nữa rồi... nếu như tình yêu vẫn còn đó, nếu như yêu thương vẫn còn đây... thì cho dù hai ta có xa nhau ngàn trùng thì em vẫn biết được rằng sâu trong tim anh vẫn có em... nhưng giờ thì sao... em không còn cảm nhận đươc điều đó

Tay lái em rung rung.. mắt em ướt anh àh... và cái trách nhiệm của em, em cũng không muốn nữa, sức sống của em không còn tràn đầy nữa, lạ lắm mỗi lần em chơi vơi như thế này thì em lại muốn bước qua một cái thế giới khác.. thế giới mà người ta không còn phải suy nghĩ nên để không còn đau buồn vướng bận nữa... đứng trên cầu Mỹ Thuận gần một tiếng đồng hồ em chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.. chợt rùng mình em đứng gần bực thềm....

Khó khăn bao nhiêu em càng muốn vượt và, cuộc sống vất vả bao nhiêu em chưa hề sợ.. nhưng em rất sợ mình không vượt qua được chính mình...

Lần này nước mắt em lại rơi.... rơi thật nhiều.... đau đến xé lòng... em không biết mình phải đi hướng nào cho đúng... đi hướng nào cho phải...

Khó khăn thật............

Hè này nữa là mấy mùa hè rồi anh nhỉ? em ôm trong tim... ôm kỉ niệm gom góp vào... những yêu thương của riêng mình

Cho dù anh có bỏ rơi rớt nơi nào đó.. em xin nhặt về.. làm hành trang cho cuộc sống của riêng mình....

Đừng quan tâm tới em khi không còn cảm xúc.. em mệt mõi và đau cho cảm giác này lắm...