Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Ngày đó cũng đã qua, người cũng đã xa, chỉ có ta và dư âm đọng lại...



Khoảng không trước mặt phủ màu ký ức, còn ta và nỗi chông chênh...

Chẳng phải tự nhiên người ta lại yêu ai đó và tôi cũng thế. Lý lẽ con tim dù đúng hay sai thì vẫn là điều tuyệt vời và thiêng liêng.
Đọc lại những dòng tôi viết cho tôi và người đầy những mâu thuẫn nhưng có lẽ tôi đủ tỉnh táo để cảm nhận được suy nghĩ bi hài đó. Tôi từng khóc rất nhiều cho những dòng Blog đầy kiêu hãnh , yêu hay không yêu thì người ta vẫn cứ phải sống, phải thở, phải thắp lên, phải lụi tàn, té ngã, phải vùng dậy... bản ngã tối tân nhất của con người là sự sống, là vươn mình, đúng không?



Tôi nhớ quay quắt những con chữ cay đắng của chính tôi, những trang tình tuyệt vọng của kẻ thứ ba, những khờ dại đẫm nước mắt của thứ hạnh phúc không thể chạm đến. Tôi nhớ những niềm an ủi tạm bợ rẻ tiền của những thử nghiệm ngu ngốc , cả những ngọt ngào tan vụn không vá víu  tôi trót dành cho người.
Đôi khi người ta cứ nghĩ rằng sẽ chết đi nếu phải xa một ai đó mà mình từng yêu thương rồi cứ giả vờ nhắm mắt lại để được mơ mãi về quá khứ. Duy nhất chỉ nơi đó mới có Người, chỉ nơi đó mới còn chút dư vị mằn mặn của muối tình, của những nụ cười tỏa nắng, những bàn tay chờ đợi và cả nồng ấm nơi tâm hồn đồng điệu
Tôi không tin vào sự viễn vong của những đại từ sáo rỗng nữa, cũng không còn tin vào những giả dối ngọt ngào và cả những con người từng cho tôi rất nhiều hy vọng.

Ngọn gió có thể làm vụt tắt ngọn lửa nhỏ nhưng nó lại thổi bùng lên ngọn lửa lớn. Con người ta cần một tình yêu lớn và sâu sắc để thực hiện một lời hứa nhỏ chứ không phải điều ngược lại.


Một Lần Cuối Thôi - Hồ Ngọc Hà

Vòng tay cố níu 1 người , chắc ra đi không quay lại
Vòng tay cố siết chặt anh, dẫu biết rằng chỉ là thế thôi
Tình anh đã hết thật rồi, đã không như em mong đợi
Đành chìm vào giấc ngủ sâu, để trôi về trong giấc mơ hôm nào
Anh ơi em còn gì, anh ơi em còn gì
Tình yêu trong em mệt nhoài, từ khi anh muốn ra đi

Hạnh phúc xưa đâu rồi? Nguyện ước xưa đâu rồi?
Chẳng lẽ anh nỡ đành lòng buông xuôi hết
Vậy trách em vô tình, làm dở dang duyên mình
Vậy trách em đây nhẹ lòng anh bước đi

Người có hay bao lần, người đã không ngại ngần
Vội nói em những lời làm tim đau nhói
Mình mất nhau thật rồi.
Mãi mãi trong cuộc đời
Vậy để em mong chờ một lần cuối thôi

entry của ngày 3/10.
ngày đáng nhớ.
băng ghế đá.
cái kết che phủ mặt
mưa trên mi mắt.