Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Ngày đó cũng đã qua, người cũng đã xa, chỉ có ta và dư âm đọng lại...



Khoảng không trước mặt phủ màu ký ức, còn ta và nỗi chông chênh...

Chẳng phải tự nhiên người ta lại yêu ai đó và tôi cũng thế. Lý lẽ con tim dù đúng hay sai thì vẫn là điều tuyệt vời và thiêng liêng.
Đọc lại những dòng tôi viết cho tôi và người đầy những mâu thuẫn nhưng có lẽ tôi đủ tỉnh táo để cảm nhận được suy nghĩ bi hài đó. Tôi từng khóc rất nhiều cho những dòng Blog đầy kiêu hãnh , yêu hay không yêu thì người ta vẫn cứ phải sống, phải thở, phải thắp lên, phải lụi tàn, té ngã, phải vùng dậy... bản ngã tối tân nhất của con người là sự sống, là vươn mình, đúng không?



Tôi nhớ quay quắt những con chữ cay đắng của chính tôi, những trang tình tuyệt vọng của kẻ thứ ba, những khờ dại đẫm nước mắt của thứ hạnh phúc không thể chạm đến. Tôi nhớ những niềm an ủi tạm bợ rẻ tiền của những thử nghiệm ngu ngốc , cả những ngọt ngào tan vụn không vá víu  tôi trót dành cho người.
Đôi khi người ta cứ nghĩ rằng sẽ chết đi nếu phải xa một ai đó mà mình từng yêu thương rồi cứ giả vờ nhắm mắt lại để được mơ mãi về quá khứ. Duy nhất chỉ nơi đó mới có Người, chỉ nơi đó mới còn chút dư vị mằn mặn của muối tình, của những nụ cười tỏa nắng, những bàn tay chờ đợi và cả nồng ấm nơi tâm hồn đồng điệu
Tôi không tin vào sự viễn vong của những đại từ sáo rỗng nữa, cũng không còn tin vào những giả dối ngọt ngào và cả những con người từng cho tôi rất nhiều hy vọng.

Ngọn gió có thể làm vụt tắt ngọn lửa nhỏ nhưng nó lại thổi bùng lên ngọn lửa lớn. Con người ta cần một tình yêu lớn và sâu sắc để thực hiện một lời hứa nhỏ chứ không phải điều ngược lại.


Một Lần Cuối Thôi - Hồ Ngọc Hà

Vòng tay cố níu 1 người , chắc ra đi không quay lại
Vòng tay cố siết chặt anh, dẫu biết rằng chỉ là thế thôi
Tình anh đã hết thật rồi, đã không như em mong đợi
Đành chìm vào giấc ngủ sâu, để trôi về trong giấc mơ hôm nào
Anh ơi em còn gì, anh ơi em còn gì
Tình yêu trong em mệt nhoài, từ khi anh muốn ra đi

Hạnh phúc xưa đâu rồi? Nguyện ước xưa đâu rồi?
Chẳng lẽ anh nỡ đành lòng buông xuôi hết
Vậy trách em vô tình, làm dở dang duyên mình
Vậy trách em đây nhẹ lòng anh bước đi

Người có hay bao lần, người đã không ngại ngần
Vội nói em những lời làm tim đau nhói
Mình mất nhau thật rồi.
Mãi mãi trong cuộc đời
Vậy để em mong chờ một lần cuối thôi

entry của ngày 3/10.
ngày đáng nhớ.
băng ghế đá.
cái kết che phủ mặt
mưa trên mi mắt.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Bị sốt.... nằm mơ.... thấy mình chết.



Dạo này đầu óc tương đối căng thẳng và mệt mỏi, đêm thì luôn bị mất ngủ, ngày thì ăn không ngon, có lẽ đang bị áp lực từ nhiều phía. Kết quả là dù mệt mỏi đến rã rời vẫn không sao ngủ được, thức luôn đến tận 3h sáng.
Sáng hôm sau bệnh thật sự, ăn vào bao nhiên nôn hết ra bấy nhiêu, đầu óc lúc nào cũng có cảm giác như mình đang đi trên mây. Dốc vào một liều thuốc.
15 phút trôi qua vẫn còn mệt, mệt thật sự.
30 phút trôi qua, tình hình vẫn chưa có gì thay đổi.
Một giờ sau, thuốc bất đầu phát huy tác dụng, triệu chứng buồn ngủ bất đầu xuất hiện. Trả lời xong cái tin nhắn cuối cùng, tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không bị quấy rầy. Và cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết!
Trong giấc mơ tôi đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, trước mắt tôi hiện ra hình ảnh một chiếc quan tài đặt giữa nhà, xung quanh là những người đàn ông chuyên làm nghề mai táng. Quan cảnh này thật giống với nhà tôi, tôi nhìn sang trái là một chiếc gường, đúng là nhà tôi rồi, ai đang nằm thế kia? đúng rồi đúng là mình đây mà, mà sao mình lại nằm ở đây thế nhỉ? Rồi thì những người đàn ông lúc nãy tiến đến gường bế tôi lên. Trời ơi! Họ mang tôi đi đâu thế này? Đột nhiên họ mở nấp quan tài cho tôi vào trong ấy, một bầu trời tối đen như mực, tôi hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài. Trời ơi! Cái bọn người điên này tôi vẫn còn sống mà, sao lại cho tôi vào quan tài kia chứ? Tôi gào lên khóc nức nở, tôi gào khóc cho thật to mà cũng chẳng ai nghe thấy.
Chợt nhớ đến ba, má tôi vội tìm. Tôi nghe có tiếng khóc, nghe cả những âm thanh hổn độn, Bên phải chiếc quan tài tất cả người thân của tôi: ba, má, cô, chú, dì, cậu, anh, em họ hàng... Người thì khóc vật vã, người thì mặt mày chẳng chút sinh khí. Tôi lắng tai nghe từng tiếng thở dài ngao ngán
Tự dưng tôi lại thấy chạnh lòng khi nghĩ đến những người thân yêu trước mặt mình, chắc họ sẽ đau lòng lắm, rồi chẳng biết ba má tôi có vượt qua được cú shock này hay không?Tôi cố lấy đôi tay vẫy vẫy mọi người, tôi gọi tên từng người để cho họ nhận ra tôi, tôi muốn cho họ biết tôi vẫn còn sống, nhưng tất cả dường như vô ích.
Đau đớn, tuyệt vọng... nhưng tôi vẫn chưa thể định hình ra được cái lý do ngớ ngẩn nào khiến mình chết? Tôi bắt đầu suy nghĩ ra 1001 lý do để chết:
- Chết vì tình, chắc không phải nếu không yêu nữa thì còn biết bao nhiêu người thân để mình sống cơ mà.
- Chết vì bế tắc trong cuộc sống? Cũng có thể lắm chứ nhưng cũng không đáng, bởi trên đời này không có gì là tốt đẹp mãi mãi, sống là phải biết chấp nhận kể cả sự rủi ro. Hai mươi hai bảy tuổi đầu tôi từng trải qua những đau thương, những mất mát, những nổi buồn... Thế nhưng tôi vẫn yêu cuộc sống này tha thiết, với tôi "còn sống nghĩa là còn hy vọng". Một người với vô số của cải rồi cũng có lúc trở về với hai bàn tay trắng, vậy thì tại sao ta không có quyền tin tưởng rằng: Từ hai bàn tay trắng ta có thể tạo ra vô số của cải vật chất. Vì lẽ đó không việc gì phải chết,
Chết vì buồn chuyện gia đình? Chết vì bị bạn bè nghĩ chơi? Chết vì tai nạn? Chết vì mắc bệnh nan y nào đó? Chết vì bị giết?... Tôi không biết mình chết vì lý do gì?
Trước mắt tôi lại hiện ra quan cảnh lễ tang, xe nối nhau đậu kính cả một đoạn đường, từng đoàn người lần lượt bước vào thấp cho tôi nén nhang, tôi còn nghe giọng ai đó thì thầm:
- Kẻ đầu bạc tiển kẻ đầu xanh, thật là tội...
Trước quan tài khói hương nghi ngút, tấm di ảnh của tôi vẫn còn nở một nụ cười tinh khôi. Mấy đứa bạn thân điều có mặt đầy đủ: Thúy Hường khóc nức nỡ, bé Hương từ sài gòn về dáng vẻ thiểu nảo mắt ngân ngấn, con Liên míu máo, Cương không khóc nhưng nhìn nó sầu não ruột, bé Nhạn trầm ngâm, thằng Quan, Phương hí, Lan Thanh, Lan Phương… tụi nó thấp nhan cho tôi mắt đứa nào cũng đẫm lệ.
Rồi một đoàn người từ trên xe du lịch bước xuống, tôi loáng thoáng nhận ra tất cả họ điều là những người thân quen của công ty, khách hàng thân thiết điều có mặt, tôi nhìn thấy từng người từng người bước tới thấp nhan…Họ mang theo một lãng hoa màu trắng, tôi gọi họ thật to như muốn nói rằng: Em chưa chết em đứng ở đây này, nhưng vô vọng...
Kia chắc là Eric một người anh tôi chưa bao giờ được gặp mà nay vĩnh viễn không được gặp, anh ấy từng nói khi nào em cưới nhớ cho anh hay anh sẽ bay nữa vòng trái đất về ăn cưới em, nhưng không ngờ nay anh ấy phải bay nữa vòng trái đất về để thấp cho tôi một nén nhan và mắt ngấn lệ, anh ấy rất tốt và thương tôi.
Đứng phía sau nhìn như là Sun và K3nvin, hai bạn này bận rộn như thế cũng đến nữa sao? Đặt biệt là K3nvin ông ấy từ Úc bay về àh? Nhìn nét mặt hai bạn ấy buồn và có vẻ bất ngờ về cái chết của tôi.
Và kia là anh. Vẽ mặt bi thương và hối hận, hình như anh đã khóc rất nhiều, tôi nhìn gương mặt anh tìu tụy, lòng tôi quặng thắt xót xa trách hờn "Lúc em còn sống thì anh quá vô tâm, thờ ơ đành lòng bỏ mặt em, không lo lắng cho em, để em buồn, nay em chết rồi anh còn khóc làm gì nữa?". có lẽ anh đã rất đau buồn, không biết anh có vượt qua được khi mất tôi hay không nữa. Và tôi ước gì tôi có thể quay lại quá khứ quay lại ngày mà chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau, sao mà ngọt ngào triều mến, những lời nói những cữ chỉ hành động làm tôi vui, sự lo lắng ân cần đối với tôi. Nhưng rồi cơn giận cũng qua, tôi nhìn anh bằng một ánh mắt chan hòa, có lẽ chết là hết nên tôi chẳng còn oán giận gì ai. Nếu được sống tôi sẽ bỏ qua tất cả, tôi sẽ tha thứ cho anh, vì trong đời hỏi có mấy ai không đôi lần lầm lỡ!
Bỗng những người đàn ông chuyên làm nghề mai táng đến khiênh quan tài đi. Ôi! Tôi chưa chết, tôi chưa muốn chết, tôi gào, tôi khóc thét, tôi kêu, tôi giãy giụa...
Tỉnh giấc hơn 4h chiều, tôi biết mình vừa mơ, một giấc mơ kỳ lạ, mồ hôi đổ ước áo... Chỉ là giấc mơ thôi tôi - trấn an mình như thế.
Quá ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người yêu thương tôi, tôi vẫn còn nợ rất nhiều người bao nhiêu là lời hứa, và cũng còn rất nhiều người nợ tôi, vậy tôi chết sao đành lòng kia chứ? Người ta nói lúc cận kề với cái chết thường thì con người sẽ trở nên yêu mạng sống mình hơn, giờ nghiệm ra mới thấy câu này đúng thật.
Chợt nhớ về người thầy củ của tôi thời cấp 3 ( là hiệu trưởng của trường ), thầy còn trẻ và vừa mới học xong tiến sĩ chưa kịp nhận bằng, nhưng đột nhiên thầy bệnh nặng và không qua khỏi trong vòng có mấy ngày, khi sắp lìa đời thầy nắm lấy tay người bác sĩ và nói "Bác sĩ hãy cứu lấy tôi, tôi không muốn chết", và rồi khi sắp tắt thầy vẫn nắm lấy tay vợ mà nói "Em ơi! Anh không muốn chết, anh còn rất nhiều việc ở trường cần phải làm, còn rất nhiều việc anh chưa xử lý xong". Nhưng rồi thầy cũng ra đi để lại biết bao sự nuối tiếc của đồng nghiệp và học sinh của trường – ngày đó tôi khóc rất nhiều.
Bạn thấy đó mạng sống con người thật sự rất mong manh, cái chết và sự sống cách nhau chỉ trong gang tất. Tại sao lại có người yêu mạng sống của mình một cách tha thiết, dù biết rằng họ sẽ phải chết, thế nhưng họ vẫn muốn được sống, họ đã phải giành giật lấy từng giây, từng phút để được sống, có khi phải chi ra hàng trăm triệu hay cả tỷ đồng để đổi lấy mạng sống cho mình.

Song, ngược lại có những người được sống mà lại muốn mình chết, họ tự mình hủy hoại cuộc sống của chính mình vì những lý do không đáng chết. Vậy những con người ấy họ thật sự nghĩ gì? Phàm là người thì ai cũng có nỗi khô: Người giàu khổ theo cách của người giàu, người nghèo khổ theo cách của người nghèo, người suy nghĩ ít khổ ít, người suy nghĩ nhiều khổ nhiều, người không suy nghĩ lại càng khổ... Nhưng suy cho cùng con đường nào rồi cũng có đích đến, đừng vì những thất bại, những nỗi buồn, những nỗi đau nhất thời mà tìm đến cái chết một cách vô lý. Có một ai đó đã nói với tôi rằng "Trên đời này không có con đường nào là bằng phẳng cả, mà chỉ có con đường ít gồ ghề", việc lựa chọn con đường là ở bản thân mỗi người, hãy sống sao cho thật xứng đáng một kiếp người cũng như "Khi ta sinh ra mọi người cười, còn ta thì khóc, hãy sống sao cho khi chết đi mọi người khóc, còn ta thì cười”.

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Hạnh Phúc em nhé


Photobucket Photobucket
 (Ngày xưa hai đứa)
Photobucket Photobucket Photobucket 

Thế là có người theo chồng bỏ cuộc chơi.
Mới ngày nào còn tung tăng, mới ngày nào còn là một con bé nhí nhảnh chưa biết suy nghĩ, giờ thì làm vợ người ta rồi hỉ?
Em đã bắt đầu mở ra cho mình một cuộc sống mới, có biết bao điều em phải lo phải suy nghĩ đến, cố gắng em nhé. Chế và Chế Cương tuy mang tiếng già đầu nhưng chắc có lẽ sau này về kinh nghiệm gia đình chắc thua cưng hahaha...
Nhớ ngày nào bà Diễm có chồng thấy bọn mình chuẩn bị đi chơi tết, đi chơi đêm giáng sinh bọn mình thay đồ đẹp tụ tập đi chơi bà í bòng con đứng trước cửa ngó theo tiếc hùi hụi vì không được đi như bọn mình... ấy thế Chế lại nói " ai biểu ham hố chi, chồng con cho sớm rồi thấy người ta đi chơi lại tiếc... hahaha"
Thế mà cưng của chế hôm nay lên xe hoa rồi, cả bầy còn lại Chế. con Liên và con Cương... mà thôi kệ 3 đứa tao cũng vui àh mày hahaha...
Nói gì thì nói... về quê đám cưới ngán quá àh... huhu lần này về ai cũng hỏi tao sao để mày qua mặt kìa, có người hỏi tao mấy cháu rồi... hự... hahaha
Sống hạnh phúc nhé " tục tưng" hahaha

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Mưa khóc đấy, chứ không phải em đâu anh!




Có cơn mưa vô tình mà đã chạm...
Tỉnh dậy thấy mình còn đưa tay ra được, nghe được và gõ phím được dù đã run nhưng vẫn muốn làm gì đó trong cơn mưa này, mưa như thế dễ ốm bởi mưa, dễ chạnh lòng bởi mưa mà... khó khóc vì mưa. Ướt cả vai áo, tóc tai...
Mưa lạ!
Mưa gieo sầu nhân thế...
Kẻ như em vô tình chạm phải nức nở với mưa. Không muốn khóc vì hôm nay vẫn thấy mình đẹp, cuộc đời đẹp. Chỉ muốn viết về cơn mưa cho một kẻ đã.....yêu..........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
(Mưa khóc - thơ Ngô Gia Lạc)
Không hiểu sao em thấy Lạc lòi yếu đuối! Nhưng thôi!........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cuộc đời này chứa tất cả những cung bậc của cảm xúc, cả khổ đau và hạnh phúc, cả vô tư và phiền muộn. Mưa sáng nay của ta không nhiều ý niệm mà chỉ gấp gáp giúp ta nhận ra những điều đáng trân quý nhưng ta biết cơn mưa chiều qua là tiếng khóc. Mưa gợi nhớ! Biết đâu trong một cơn mưa có hai người chung áo?! Biết đâu trong một cơn mưa có hai kẻ vẫn đi dạo? Và biết đâu, trong cơn mưa có nhiều người cùng nhớ?

Đừng thở dài! Mưa khóc rồi! Đừng hùa theo những ướt át để nỗi buồn rơi giọt. Chỉ cần trả lời thôi, xem ai làm đong đầy nỗi nhớ, biến nỗi nhớ thành phiền muộn, biến chiều mưa thành chiều nước mắt, biến những lắng nghe thành thở dài não nuột...
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Ta tưởng tượng có ai đó nằm ôm gối. Có lặng thinh không? Có câm nín không? Đếm nhịp cho mưa là buồn lắm mà nhớ lắm. Đếm thế nào cho khỏi lẫn hạt mưa? Đếm thế nào cho khỏi lạc nhịp nhớ? Khó!
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Rồi thì cũng cất lời được rồi nhỉ! Nghe như xin xỏ van lơn ấy! "Thôi mưa đừng khóc"
Sao ta thấy một cuộc tình, thấy thương một cuộc tình? Tự hỏi vì sao tình không nhạt mà bóng lại cứ đòi mờ? Tội cho ai đó đang ôm nỗi nhớ, để tim ướt át thắng nổi cả cái đầu vẫn tự cho là cứng rắn.
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
Khóc với ta không hẳn là những giọt ngắn dài trên má, Nếu cứ như thế có lẽ đỡ buồn hơn là ngồi trong cơn mưa mà nghe lòng khóc. Ta muốn vặn vẹo sao lại để người ta đi về phía cơn mưa? Cái lựa chọn về phía ấy không hẳn là tốt cho người bước đi đâu. Thương sao không giữ lại? Nhưng rồi ta biết chuyện yêu đương muôn đời vẫn thế, có nhiều thứ không rạch ròi được.
Ta không khóc trong cơn mưa của ta nhưng ta khóc trong cơn mưa của anh. Khóc chơ một người chọn hướng nhưng cơn mưa...
Có cơn mưa vừa qua...
Có ngày nào, cơn mưa đổi hướng?...
12h11 khuya rồi đấy ngủ đi mắn àh!!!!!!
nhật ký của đêm mưa
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ
Cho vơi đi những khát khao trong lòng
Cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.
Hồ Quỳnh Hương hát đấy anh ạ. chứ không phải em đâu nhé...
Hồng Gấm!!!!


Vì hôm nay là một ngày rất buồn. thế thôi!


Lại một ngày nữa, buồn, rất buồn.

Tôi lại tự ru mình vào góc cô đơn, nhàn rỗi, nghĩ suy và chẳng làm gì hết, chẳng làm gì để thời gian nhanh hơn. Tôi cũng đang tự hỏi mình: Tôi là ai? Chẳng tự mặc định cho mình những con số để thời gian trôi, chẳng mặc định cho ngày tháng, cho những buồn vui, nỗi nhớ... Tôi nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cho những cái mà bạn bè gọi là "khả năng", nghi ngờ giùm cho những con người đang cùng tôi làm việc, họ có biết tôi không? Hay tôi cũng chỉ là kẻ lơ đãng phiêu du, thích tìm cho mình cái góc nho nhỏ để ngồi bó gối, lặng im?

 

 

Không trả lời được mình là ai, cớ chi còn đi hỏi người khác?

Là vì, ngày hôm nay, buồn, rất buồn. Nghe Tuấn Ngọc thảnh thơi trên từng nốt nhạc... nghe, đơn giản là nghe, để thấy nỗi buồn của mình cứ chìm dần, lặn sâu, mất tăm mất tích, nỗi buồn cứ miên dài, thật xa.

Hôm nay có người nói tôi nghe về hạnh phúc. Đơn giản lắm,ngồi lắng nghe những nốt nhạc dâng đầy, thảnh thơi tựa mình vào một góc, lặng im. Người ta định nghĩa hạnh phúc đơn giản, nhỉ? Cũng có người nói với tôi, hôm nay vui lắm, người cười hớn hở, má ửng hồng. Nheo con mắt nhìn, ừ nhỉ, đó cũng là hạnh phúc, trọn vẹn và hoàn mỹ. Nhưng rồi, có người lại nói tôi nghe những nỗi buồn thường trực, những đau khổ giằng xé, có khi là chuyện áo cơm thường tình. Đôi lúc, người ta buồn, những nỗi buồn bé mọn như một vết nám nho nhỏ trên mặt. Và cứ thế, người ta làm cho vết nám ấy đậm thêm, nhiều thêm khi người ta không còn những nghĩ suy cho cuộc sống thêm mới, thêm vui nữa.

Vì là hôm nay rất buồn, thế thôi./.

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Rối tung cái đầu ...... vì công việc

Lại một đêm mất ngủ.

bệnh nữa, cứ thở bằng miệng khó chịu muốn điên, ngồi sốc ngược cái mũi lên thì hết ngẹt mà nó cứ chảy ròng ròng.. ớn...

Nằm từ chiều đến giờ chống mặt, lấy cái mền quấy lại chổng mong lên trời (nghe đâu làm vậy đở chống mặt)

Mình chẳng đếm nổi đêm nay là đêm thứ mấy mình không ngủ được nữa, đêm nào cũng thế cứ trằn trọc mãi, đầu óc thì suy nghĩ lung tung, và cũng không nhớ ngày tháng thứ tự gì nữa cả, nằm như thể buông suôi,

Sao thế này không biết chưa bao giờ mình nghĩ việc quá 3 ngày mình tham làm tham kiếm tiền đến độ làm cả ngày lẫn đêm kia mà,

Nhưng dạo này thì thấy mình chẳng ra gì cả, sao gần đây mình cảm thấy mình ỷ mị và mất đi sự năng động vốn có của bản thân, mình vốn là một đứa chẳng sợ chẳng bao giờ trùng bước, chẳng có khó khăn nào mà không vượt qua được cơ mà.

Giờ lại muốn bám víu vào một cái gì đó một ai đó một hy vọng nào đó, tại sao lại như thế không biết???

Ngày xưa ấy một ngày đối với mình thật ngắn ngủi, chẳng thể nào làm hết công việc cho một ngày ước gì 1 ngày kéo dài ra hơn thế nữa để mình có thể làm được nhiều thứ hơn, Nhưng giờ thì khác một ngày đối với mình nó dài như vô tận, chẳng biết khi nào nó mới hết sáng và chẳng biết khi nào nó hết trưa chẳng biết khi nào nó hết chiều, kim đồng hồ nó cứ nhít từng chút một, nhìn nó mà cái đầu căng ra...

Lại suy nghĩ, bình thường công việc bề bộn thì mọi thới trong đầu mình vẫn có một mớ bòng bong suy nghĩ trong đó rồi, huống chi nằm đây cứ nhìn lên trần nhà,

Mọi người hay nói mình là cái đầu vạn điều suy nghĩ, lo nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác, ấy cứ thế mà già hơn so với tuổi, nhìn nếp nhăn trên quần mắt to đùng đùng,

Thấp thổm lo âu, cứ một bước tới rồi một bước lùi, suy nghĩ, lo lắng vạn điều, chẳng biết nên cân nhắc thế nào, mình mà không có công việc chắc mình không thể nào chịu nổi.

Hiện giờ mọi thứ đã trả về một con số 0 tròn trĩnh, và tự nhiên mình thấy yếu đuối do dự rụt rè hẳn ra, umh chẳng ai hiểu cho cái tâm trạng bức bối, chẳng ai để ý tới sâu thẩm nơi con tim mình đang rất lo rất lúng túng chẳng biết bước đi ra sao.

Rồi tự nhiên mình cảm thấy chẳng còn ai để mình chia sẽ những điều sợ hãi trong lòng, chẳng còn một điểm tựa cho mình cả, chẳng còn ai làm nguồn tin thần cho mình cả,

Người ta cần nhau nhất ngay lúc này, nhưng mình biết nói sao bây giờ, ai cũng có công việc riêng, và trước giờ mình luôn rất tự hào về bản thân về công việc về kinh nghiệm làm việc nên giờ đây làm sao nói được những gì mình đang mệt mõi

Trông công việc thì quá tự tin với kinh nghiệm của mình đâm ra bướng bĩnh, rồi lại xem cái tôi quá cao, năm đầu tiên bước về cần thơ làm mình chẳng xem sếp là cái đinh gì cả ( bởi vì ổng bằng tuổi mình mà). mấy đứa nhân viên mới vào làm nó nghĩ ổng là lính mình nữa chứ. thật là háo thắng quá.

Quay trở lại công tác sài gòn, phán cho sếp sài gòn một câu ổng nghe muốn nhồi máu cơ tim "  Thôi đừng nói nữa, làm ăn sống nhăn kiểu này em mệt mõi lắm rồi, anh thử đi tìm 1 đứa chưa xuất vé các hãng trong vòng 1 tháng nó lọt vào xuất top vé BSP cho anh đi,em đã chứng minh những gì em nói rồi, còn lời hứa của anh giờ em mới nhìn lại anh hứa xuông để lôi kéo em lên sài gòn làm lại, ban đầu anh nói như thế đi thì có trả lương em gấp 8 em cũng ko lên chứ đừng nói gấp 2."

Ác thiệt ổng bị bệnh tim cơ mà, nhưng tức trong lòng, cảm giác như mình bị lợi dụng, làm công cụ kiếm tiền cho họ.

Umh thì bây giờ về ôm cái tôi của mình ngồi suy nghĩ lại bản thân mình đi,

Lâu lâu lại nhận được những tin nhắn cho qua loa, ráng ăn uống giữ gìn sức khỏe, rồi lâu lâu có những khách hàng thân thiết nhắn cố gắng lên nhé mình biết bạn vượt qua được mà, cố gắng lên, ngã chổ nào thì đứng lên chổ đó, công việc mà có lúc phải như thế chứ,

Umh thì lấy những thứ đó làm niềm vui mà lăng lóc cho qua giai đoạn này, rồi bước tiếp, phải bước trên đôi chân của mình thôi, trông cậy vào ai bây giờ,

Nếu muốn quan tâm thì đã nhiệt tình... nếu muốn chia sẽ thì đã hỏi hang... nếu muốn đông viên thì đã kề bên... nếu muốn làm điểm tựa thì đã ...................... mình còn chờ mong gì nữa chứ..........

Cái đầu nóng rồi...hình như sốt...

Đang tủi thân đấy.....................  ...... nhìn cái gì mà nhìn... hix........

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

Lang thang như kẻ không nhà.


Chưa bao giờ khốn khổ như thế này, nhịn đói chạy xe từ Sài Gòn về tới Cần Thơ. thiệt tình là trong túi còn chỉ có 60 ngàn đổ xăng về, nó thảm vậy đó, trên đường về còn bị mí con le ve nó đậu vào mắt làm mắt mình ướt từ sài gòn về tới Cần Thơ, sưng hết cả lên, ấy thế mà về tới nhà lại không có chìa khóa vào nhà, phải đi lang thang ngoài đường mưa ướt mem như con chuột. xe hết xăng, túi hết tiền, bụng đói meo, ko có chìa khóa vào nhà, chưa bao giờ thấy mình khốn khổ như thế này, hay... mắt thì cứ buốt...

Và chưa bao giờ nước mắt mình cứ rơi nhiều như thế này. cảm giác như tất cả điều bỏ rơi mình. umh mình thất bại thảm hai rồi... tự nhiên mình không có một chút động lực nào để gượng dậy được nữa.. đang bơ vơ lạc lõng...

Đôi lúc thì làm việc hết mình và rất có trách nhiệm trong công việc.. đôi lúc lại bất cần.. xem cái tôi của bản thân quá cao.. phủi bỏ tất cả... mình làm sao thế nhỉ? hay cuộc sống này có quá nhiều áp lực.. hay bản thân mình tự tạo áp lực cho mình.. rồi ức chế, rồi cảm giác mệt mõi len lõi vào trong trí não của mình... làm cách nào để thoát khỏi đây.. chính mình chính bản thân mình ko làm được thì ai giúp được mình

Anh! cuộc sống có bao nhiêu phiền muộn, có bao nhiêu cảm giác lạc lõng có bao nhiêu sự trống rỗng để anh phải đối diện. để anh phải gạt em sang một bên để chúng ta xem nhau như hai kẻ xa lạ. anh muốn tìm lại chính mình hay anh tự đánh mất em, tự đánh mất hai ta...không có gì là làm không được khi hai ta còn tình yêu?

Cái cảm xúc rất quan trọng.. quan trọng ngay lúc này là em cảm nhận từ nơi anh như thế nào. em cảm nhận từ trái tim anh ra sao.. em cảm thấy buồn vì sự cảm nhận này... nếu như còn yêu thương nhau thì bệnh tật hay những khó khăn trong cuộc sống nó không phải là vấn đề... nó không phải là lý do...

cái cảm giác và cái cảm xúc của ngày xưa.. hện tại anh ko cảm xúc... hiện tại em không cảm giác được nữa rồi... nếu như tình yêu vẫn còn đó, nếu như yêu thương vẫn còn đây... thì cho dù hai ta có xa nhau ngàn trùng thì em vẫn biết được rằng sâu trong tim anh vẫn có em... nhưng giờ thì sao... em không còn cảm nhận đươc điều đó

Tay lái em rung rung.. mắt em ướt anh àh... và cái trách nhiệm của em, em cũng không muốn nữa, sức sống của em không còn tràn đầy nữa, lạ lắm mỗi lần em chơi vơi như thế này thì em lại muốn bước qua một cái thế giới khác.. thế giới mà người ta không còn phải suy nghĩ nên để không còn đau buồn vướng bận nữa... đứng trên cầu Mỹ Thuận gần một tiếng đồng hồ em chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.. chợt rùng mình em đứng gần bực thềm....

Khó khăn bao nhiêu em càng muốn vượt và, cuộc sống vất vả bao nhiêu em chưa hề sợ.. nhưng em rất sợ mình không vượt qua được chính mình...

Lần này nước mắt em lại rơi.... rơi thật nhiều.... đau đến xé lòng... em không biết mình phải đi hướng nào cho đúng... đi hướng nào cho phải...

Khó khăn thật............

Hè này nữa là mấy mùa hè rồi anh nhỉ? em ôm trong tim... ôm kỉ niệm gom góp vào... những yêu thương của riêng mình

Cho dù anh có bỏ rơi rớt nơi nào đó.. em xin nhặt về.. làm hành trang cho cuộc sống của riêng mình....

Đừng quan tâm tới em khi không còn cảm xúc.. em mệt mõi và đau cho cảm giác này lắm...

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Còn lại với nồng nàn.



 

     Tự nhiên cô cảm thấy cuộc sống với anh tẻ nhạt, chẳng có điều gì khiến cô thiết tha yêu anh. Từng ngày trôi qua, vẫn sự chiều chuộng, chăm sóc của anh, vẫn sự tôn trọng đầy khách khí anh dành cho cô mỗi ngày,  đều đặn. Tự nhiên cô muốn nổi loạn. Sự bình yên quá đỗi trong ngôi nhà mình khiến cô ngột ngạt. Cô muốn có một cuộc sống khác. Cuộc sống đầy màu sắc, một người chồng tài giỏi hơn cô, có thể làm cô khâm phục, ngưỡng mộ. Chứ không phải là một người chồng hiền hiền, không bao giờ biết tranh luận với vợ bất cứ vấn đề gì, không bao giờ nhớ nổi ngày lễ, sinh nhật của vợ để mua dù chỉ một bông hoa để tặng.

***

     Buổi chiều, anh đi làm chưa về, cô soạn một ít đồ và để lại một mảnh giấy: “Em đi Lâm Đồng chơi ít bữa. Đồ ăn trong một tuần em đã chuẩn bị sẵn. Đừng gọi điện cho em.” Và cứ thế cô đi. Cô có một người bạn là thầy tu, tên Trọng Tín. Lần nào về Lâm Đồng cô cũng tranh thủ ghé thăm Tín. Tín là sản phẩm của một mối tình ngang trái bị hai gia đình cản ngăn. Sau này ba của Tín đi tu và trở thành trụ trì chùa Khánh Lâm, còn mẹ Tín thì em không nghe Tín nhắc đến. Tín rất đẹp, học giỏi, lấy vợ sau 24 giờ quen biết khi cậu ấy đang học lớp 12 và bị vợ bỏ sau 12 tháng chung sống. Sau đó  buồn tình, Tín cắt tóc đi tu  rồi không lâu sau hoàn tục, rồi lại xuống tóc lần hai gởi thân vào chùa cho tới giờ. Cô hỏi:

 -  Sao Tín phải đi tu rồi hoàn tục rồi thoát tục

Tín trả lời cô, giọng nói cậu ấy nhẹ hẫng tựa như không nói

  -  Lần thứ nhất là trốn thực tại, lần thứ hai là nghiệp tu.

Tín lại bảo :

-  Kiểu người như Hà My gian nan lắm, lận đận nhiều nhưng mùi đời còn nồng nàn  liệu mà tiết chế không thì khổ cứ ám mãi vào thân”.

Tín không bao giờ hỏi thời gian qua cô sống ra sao, cậu ấy nói:

-  Hà My còn tới tận chốn này thăm Tín thì có nghĩa cuộc sống của cậu còn tạm chấp nhận được, có gì phải hỏi .

Cô về. Tín dúi vào tay cô cuốn kinh Phật và mấy trái sầu riêng mới rụng. Đêm cao nguyên rét tê tái, cô ngỡ mình chẳng có gia đình, ngỡ mình cô độc nhất thế gian. Hóa ra không phải, một mình Tín trong ngôi chùa khuất sau núi, tách biệt hẳn với cuộc sống sôi động bên ngoài, xung quanh cậu ấy chỉ có những tiếng tụng kinh đều đặn, tiếng chuông chùa vang vang lạnh lẽo, tiếng gió hú vô hồn đêm đêm… Mấy câu nói của Tín làm cô suy nghĩ nhiều… Cô không như Tín, không có nghiệp tu, không thể cứ thế chôn mình trong chốn yên tĩnh vì cô còn rất nhiều ràng buộc, rất nhiều ân tình trước sau buộc mình đền trả, rất nhiều nợ nần trong cõi đời chẳng mấy bình yên của em.

 Hôm cô đến chào từ biệt Tín để trở về Cà Mau, Tín bảo cô đợi. Lát sau Tín trao cô lọ sành, bảo cô hãy ôm chặt đi rồi bình tĩnh nghe Tín nói. Tín bảo:

    -  Đó là cốt của Đặng Minh, cậu ấy bị mất sau một tai nạn tại đèo Bảo Lộc.

 Nghe Tín nói mà em rụng rời tay chân. Ôm chặt lọ cốt của Minh cô bật khóc. Cô đang ôm chặt cậu ấy đấy ư? Cậu ấy chỉ còn lại có thế này thôi ư? Vì sao nên nông nổi? Run run, cô trao lọ cốt cho Tín. Tín nói gì đó rất nhiều về hư hư thực thực, sắc sắc không không. Cô không nghe rõ ngọn ngành chỉ thấy thấp thoáng hình ảnh Minh rạng rỡ khi nhận giải nhất kỳ thi học sinh giỏi môn Toán tỉnh Lâm Đồng. Thế đấy, khi mất đi con người ta trở nên nhỏ bé thế này đây! Chỉ vừa một cái lọ! Hẳn rằng khi còn sống cậu ấy sẽ chẳng thể hình dung được cậu ấy sẽ cùng Tín ngày ngày bình yên trong tiếng kinh kệ trong một ngôi chùa giữa vườn sầu riêng, Minh còn quá trẻ… Tín và cô thả bộ trong vườn sầu riêng mát rượi. Cô lặng im không nói. Nỗi bàng hoàng xúc động từ lúc ôm lọ cốt của Minh vẫn còn nguyên trong cô. Giọng nói trầm trầm của Tín lẫn vào trong gió:

      -  Hà  My về, đừng đa đoan nữa. Sống với những gì mình có, ấy đã là hạnh phúc. Rồi ai cũng trở về với cõi Phật. Cũng như Đặng Minh, cậu ấy cũng đã yên tĩnh trong cõi mênh mênh mang mang chờ kiếp luân hồi. Hà My phải có đủ tâm để hổ thẹn và cầu tiến mới mong sám hối, thoát kiếp đa đoan. Đứng trên bờ biển thấy toàn biển đều là sóng, bởi cơn gió mạnh, người ta ngơ ngác không biết làm sao tìm ra nước biển. Nếu đây là sóng thì nước biển ở đâu? Những lượn sóng đuổi nhau lặn hụp hò hét ầm ĩ, mặt biển là những cái biến động ấy sao? Người sáng suốt nghe thế, họ bảo: Chính sóng ấy tức là nước, cái biến động kia chỉ là hiện tượng của mặt biển tĩnh lặng. Hay ngay nơi sóng, chúng ta nhận ra nước, trên cái biến động biết được thể tịch.

Cô  không hiểu hết những gì Tín muốn nói cùng cô, chỉ lờ mờ nhận ra Tín nhắc nhở cô sống yên phận hơn, đừng tự huyễn bản thân hoặc làm khổ chính mình…

***

 

 

       Cô về. Ám ảnh mãi những điều Tín nói, ám ảnh mãi lọ cốt lạnh lẽo của Minh. Tự nhiên cô thấy mình ích kỷ, em tự gieo nỗi bất hạnh cho mình, tự làm cho đời mình gieo neo, lận đận. Tự cô treo giá hạnh phúc của mình. Mà hạnh phúc là gì nhỉ? Với người này thì thật giản dị, cụ thể. Với người kia lại mơ hồ như một giấc mộng. Ở đời kể cũng lạ, cái mình ra sức gìn giữ thì tự nhiên tuột khỏi tay, đuổi theo muốn hụt hơi mà vẫn không sao giữ lại được. Cái mình thờ ơ, không biết quý trọng thì bền bỉ bên mình. Nghĩ mà rưng rưng nước mắt… Đời người như dòng sông, khi trong khi đục, lúc phẳng lặng, lúc sóng trào. Ngày quần quật bươn chãi với cuộc sống bộn bề bao nồi gian lao. Đêm ngả mình xuống giường khép mi lại mà nghẹn ngào lăn đôi dòng lệ tủi. Cô tự hỏi: “Cuộc đời cho phép chúng ta bao nhiêu lần mắc phải sai lầm và có bao nhiêu cơ hội để chúng ta sửa chữa những sai lầm ấy?"

      Cô lại trở về với anh. Không trách một lời, anh hiền hòa nắm chặt tay cô hỏi:

    - Chuyến du lịch vừa rồi có làm em vui không? Nhớ em quá không biết làm sao, định gọi điện thoại hoặc cứ thế lên Lâm Đồng tìm em nhưng biết em đang giận nên đành nín thinh. Em về là tốt rồi.

  Cô thả mình xuống nệm khép mắt lại, hững hờ trả lời:

 -   Em muốn ngủ .

Rất lâu. Hình như cô ngủ mê man suốt cả buổi. Khi tỉnh dậy thấy anh đang lo lắng nhìn cô, trên trán là chiếc khăn nhúng nước nóng để hạ sốt.

       - Em sốt, anh lo quá! Đang ở Cao Nguyên lạnh về Miền Tây nóng bức lại cảm phải không?

Bàn tay anh ấm nóng nắm chặt tay cô, lồng ngực anh vững chãi để cô tựa vào, đôi mắt anh chứa chan yêu thương nhìn cô trìu mến, giọng nói của anh dịu dàng quá đỗi. Anh nâng cô dậy rồi ép em uống hết ly sữa.

-   Đừng ngủ nữa em. Anh…”

Anh ngập ngừng kéo em dậy bước ra ngoài.

  -  Ra ngoài với anh. Em đi có mấy ngày, nhớ em không biết làm gì anh đành tưới nước cho mấy khóm hoa em trồng ở hiên nhà. Lạ lắm, tự nhiên bọn hắn nở rộ khi em vừa về tới nhà. Chẳng bao giờ anh chú ý đến bọn hắn, thế mà vắng em, anh chăm sóc mấy khóm hoa…

Cô không nhìn khóm hoa mà lặng thinh nghe anh nói, khuôn mặt hiền hiền của anh bừng sáng niềm vui. Xúc động, cô nép vào anh, mấy khóm hoa rung rinh dưới chân toả hương dìu dịu. Anh lướt nhẹ môi sau gáy cô, vòng tay anh ôm trọn lấy em, anh khẽ nói:

   -  Xin lỗi em vì anh đã để em thấy cuộc sống bọn mình tẻ nhạt. Xin lỗi em vì anh đã yêu thương em chưa đủ để em giận dỗi bỏ anh đi.

Cô  đăm đắm nhìn anh, phố phường về đêm vẫn đông đúc người qua lại. Ngả đầu vào vai anh, cô nghe trái tim mình thổn thức, nhận ra hạnh phúc của cô chính là anh, giản dị thôi mà thủychung, bền vững. Anh bỗng nâng cô lên bằng đôi tay vạm vỡ, làn môi chạm làn môi, đê mê quấn chặt…

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Quên ..... Vô tâm.. đã giết chết một con người...

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cung không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van xin. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình"- cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy.

Rồi gã cũng nhấn ga lao đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi những suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kì quái. Chợt gã nhìn xuống những hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghĩ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn giòng suy nghĩ của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy có lẻ gã cũng thích thế

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang vủa một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - Chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ - Một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng bà nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn vang giọng ù ù của người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...

Xót xa.........