Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Vì hôm nay là một ngày rất buồn. thế thôi!


Lại một ngày nữa, buồn, rất buồn.

Tôi lại tự ru mình vào góc cô đơn, nhàn rỗi, nghĩ suy và chẳng làm gì hết, chẳng làm gì để thời gian nhanh hơn. Tôi cũng đang tự hỏi mình: Tôi là ai? Chẳng tự mặc định cho mình những con số để thời gian trôi, chẳng mặc định cho ngày tháng, cho những buồn vui, nỗi nhớ... Tôi nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cho những cái mà bạn bè gọi là "khả năng", nghi ngờ giùm cho những con người đang cùng tôi làm việc, họ có biết tôi không? Hay tôi cũng chỉ là kẻ lơ đãng phiêu du, thích tìm cho mình cái góc nho nhỏ để ngồi bó gối, lặng im?

 

 

Không trả lời được mình là ai, cớ chi còn đi hỏi người khác?

Là vì, ngày hôm nay, buồn, rất buồn. Nghe Tuấn Ngọc thảnh thơi trên từng nốt nhạc... nghe, đơn giản là nghe, để thấy nỗi buồn của mình cứ chìm dần, lặn sâu, mất tăm mất tích, nỗi buồn cứ miên dài, thật xa.

Hôm nay có người nói tôi nghe về hạnh phúc. Đơn giản lắm,ngồi lắng nghe những nốt nhạc dâng đầy, thảnh thơi tựa mình vào một góc, lặng im. Người ta định nghĩa hạnh phúc đơn giản, nhỉ? Cũng có người nói với tôi, hôm nay vui lắm, người cười hớn hở, má ửng hồng. Nheo con mắt nhìn, ừ nhỉ, đó cũng là hạnh phúc, trọn vẹn và hoàn mỹ. Nhưng rồi, có người lại nói tôi nghe những nỗi buồn thường trực, những đau khổ giằng xé, có khi là chuyện áo cơm thường tình. Đôi lúc, người ta buồn, những nỗi buồn bé mọn như một vết nám nho nhỏ trên mặt. Và cứ thế, người ta làm cho vết nám ấy đậm thêm, nhiều thêm khi người ta không còn những nghĩ suy cho cuộc sống thêm mới, thêm vui nữa.

Vì là hôm nay rất buồn, thế thôi./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét