Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Thư Tình Cho Em !


Yêu thương không phải là một trò đùa hay là trò chơi của những đứa trẻ con hay vòi mẹ tiền ăn quà vặt. Yêu thương luôn là những trải nghiệm cảm xúc như những cuốn phim chậm nhịp mà trong đó ta và người ta yêu thương luôn là những diễn viên chính đang cố gắng sống bằng tình yêu với nhân vật của mình.
 




Anh thích coi phim, đó có thể là những bộ phim hài, nhưng anh vẫn thích những bộ phim tình cảm với những kết thúc có hậu để rồi khi xem phim xong anh sẽ phán rằng chỉ có phim mới có. Ừ có lẽ đó là cảm nhận sai vì có yêu em anh mới biết được tình yêu chân thành là như thế nào. Em là người đã làm anh thay đổi những quan điểm về tình yêu. Để rồi anh nhận ra anh yêu em nhiều đến mức nào. 
 




Xa nhau, đó là khoảng cách thời gian quá lớn đối với anh, dường như anh đã bị lôi kéo đi mãi tận hai vòng trái đất rồi bị bỏ mặc ở một nơi mà anh chặng biết đó là vị trí địa lý nào. Anh lạc mất em, lạc mất tình yêu và rồi thứ duy nhất anh còn giữ lại là yêu thương và nỗi nhớ. Có những đêm nước mắt anh rơi, vì nhớ em... Anh tự hỏi con trai có nên khóc? Ừ thì thà là mình khóc còn hơn cứ cố gắng kiềm nén cảm xúc của dư vị mang tên là nỗi nhớ. Giá mà em là anh bây giờ nhỉ, để em hiểu được cái nỗi nhớ cứ giằng xé lấy trái tim anh. Người ta nói đúng, không có thứ gì đau bằng xát muối vào vết thương. Và mỗi ngày vết thương của nỗi nhớ cứ điều điều được thời gian xát vào những hạt muối kỷ niệm.
 




Có lúc anh chán nản, anh bỏ việc, bỏ hẳn những thú vui. Anh trầm ngâm hơn khi ở bên cạnh em, chẳng nói với ai lời nào cứ lầm lì như một gốc cây xù xì hằn đầy những vết tích thời gian. Anh không phải là một nhà văn, không phải là một nhà báo có thể viết ra những lời hoa mỹ, cầu kỳ làm cho người đọc phải bật khóc. Anh chỉ là một kẻ ngốc yêu em, và viết nên những entry bằng chính cảm xúc của tình cảm anh dành cho em. Thế giới có những bức thư tình đã đi vào sử ca, đi vào những áng văn bất hữu còn anh, anh chỉ viết bức thư tình này cho em chỉ để nói rằng anh đã yêu em nhiều như thế để có thể cho em biết được tình cảm mà anh dành cho em. Có lẽ em biết phải không em?
 



Thời gian xa nhau, đó là một thử thách quá lớn mà anh không vượt qua được vì anh chưa yêu ai nhiều như thế. Anh thích ghe bài hát Today I Miss You, đơn giản vì anh cũng nhớ em lắm, người anh yêu! Có khi anh nghe nó kèm theo cả vị mặn và đắng của nước mắt. Có như thế anh mới biết được rằng nước mắt có vị gì, và anh cam đoan rằng nước mắt của nỗi nhớ mong là có nhiều dư vị nhất.

Anh thèm một vòng tay của em, vòng tay nhỏ nhắn ấy ôm anh thật chặt như muốn quấn lấy anh như chẳng muốn anh rời xa. Anh thèm nghe tiếng em thỏ thẻ "em mệt quá  à". Và chính những lúc như vậy thì tình yêu trong anh lại cứ chực chờ như cơn sóng ập đến chẳng có gì có thể giữ nỗi nó. Anh thao thức mỗi đêm vì luôn nhớ ánh mắt và bờ môi mà anh luôn lén khẽ hôn. Anh nhớ cái mái tóc dài mà anh cứ hay nghịch mỗi khi ngồi gần em. Và thứ mà làm anh say đắm nhất đó có lẽ là mùi hương đặc biệt của riêng em mà chính em cũng chẳng nhận ra. Giá mà nó cứ vương vấn vào áo anh mỗi sáng đi làm.

 




Anh sẽ chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc và nỗi nhớ, cứ như con thiêu thân lao vào thứ ánh sáng. Anh cũng vậy, anh muốn được lào vào em, được thấy em mỗi khi chiều về, được mắng yêu mỗi khi em bệnh mà chẳng bao giờ chịu uống thuốc. Đúng! Vì quá yêu em, anh đã hóa điên mất rồi. Trái tim anh như lạc lối và nó chỉ dành cho riêng em, chẳng ai có thể chiếm lấy vị trí đó được nữa. Khi em ra đi dường như cánh cửa càng đóng chặt hơn, nọ bị niêm phong bợi những sợ hãi và chỉ dành chỗ khi em quay về.

Giờ thì anh mới biết, không có gì khó khăn bằng yêu một người, và khó khăn gấp bội khi nhớ người đó. Cái cảm giác, cứ muộn chạy thật nhanh để được nhìn thấy em, được ôm em thật chặt vào lòng làm cho anh như tê dại đi. Có liều thuốc nào cho trái tim, để khỏi phải nhớ em, có liều thuốc nào cho ký ức để anh có thề quên em. Và cho dù có thì anh cũng sẽ chẵng bao giờ muốn mua nó vì như vậy anh sẽ không còn được yêu em nữa.
 


Anh chưa bào giờ viết dài như thế, chưa bao giờ thấy nỗi nhớ giằng xé như thế và chưa bao giờ anh thôi ngừng yêu em. Anh cũng chưa tình viết bức thư tình cho bất kỳ cô gái nào, anh chỉ muốn dành riêng những cảm xúc thăng hoa nhất cho riêng em. Anh muốn em sẽ được sở hữu nó, sở hữu tình riêng tình yêu anh dành cho em thôi.

Dành cho riêng em, yêu em nhiều!

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Đọc và ....... khóc

Chênh vênh

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, ba ngày nay bệnh tình cùa tôi phát triển theo chiều hướng xấu hơn thấy rõ.


Đã bao lần tôi cứ tự nhủ rằng mình không sao, tôi vẫn khỏe mạnh, chẳng qua chỉ là nhất thời mệt mỏi do làm việc quá sức mà thôi. Nhưng không, sự thật vẫn là sự thật, tôi cảm nhận được nó rất rõ qua từng nhịp tim yếu ớt. Có lẽ tôi là một trong hàng ngàn trường hợp không may được ông trời ban cho một trái tim không được khỏe mạnh như bao người. Một trái tim lẽ ra phải mạnh mẽ, tràn đầy sức sống ở cái tuổi của tôi, 21.

21 tuổi, bạn bè cùng trang lứa đang ấp ủ những tham vọng, hoài bão cho tương lai. Cái tuổi mà ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng xông pha trước mọi thử thách. Vậy mà, tôi 21 lại là một người hay nói đúng hơn là một sinh vật đang tồn tại trong thấp thỏm lo sợ. Từng ngày trôi qua đối với tôi là một món quà nhưng cũng đồng nghĩa tôi đã mất đi một ngày trong quỹ thời gian ít ỏi còn lại. "Liệu rằng sáng hôm sau tôi có còn được thấy những tia nắng gay gắt giữa đất Sài Gòn náo nhiệt này hay không?". Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi mấy ngày nay như muốn tra tấn trí óc tôi.

Khoảng một tháng trở lại đây, cường độ và tần suất lên cơn của tôi ngày càng tăng. Tôi phần nào nhận ra được sự đuối sức trong từng nhịp đập gắng gượng, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc yếu, có lúc dừng hẳn vài giây rồi mới bình thường trở lại. Không như trước đây, bây giờ nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không một quy tắc nào hết và những hơi thở gấp bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Giờ đây, tôi gần như muốn buông xuôi, tôi không muốn gì hết, tôi không muốn đến bệnh viện để rồi ra về với một sấp giấy xét nghiệm cùng những lời chẩn đoán khiến tâm trạng của tôi còn rối hơn nữa.

Tôi không phủ nhận tình trạng của tôi lúc này. Tôi chấp nhận nó như là một lẽ tất nhiên trong cuộc sống. Nhưng bây giờ tôi phải làm gì đây? Vui vẻ sống và làm những gì tôi chưa làm được à? Không, tôi không thể, làm sao tôi có thể làm được như vậy khi mà trong đầu tôi lúc nào cũng tồn tại ý nghĩ "tôi có thể rời cuộc chơi bất cứ lúc nào". Mà liệu bây giờ tôi có thể làm được gì khi trong từng hơi thở, từng bước chân, tôi đều phải cẩn thận, chỉ một chút sơ xuất là tôi sẽ lên cơn và cánh cửa để bước sang thế giới khác lập tức mở toang ra trước mắt tôi. Đầu tiên là tức ngực, rồi cơ tay, cơ chân bắt đầu rã rời, những nhịp thở dồn mà dường như chằng mang được chút oxy nào vào cơ thể tôi, cổ bắt đầu cứng lại, chân răng tê buốt, mắt nhòe dần...

Bây giờ tôi mới nhận ra, cái cảm giác mà mỗi con người trong chúng ta sợ nhất không phải là cái chết, mà là biết mình sắp chết. Bước tiếp thì tôi không thể, dừng lại thì tôi không đành. Tôi chỉ biết ngôi đây viết, viết cho một ngày đang qua và trông chờ cho cái gọi là "ngày mai". Tôi không muốn viết quá nhiều, bởi vì tôi muốn để dành nó cho "ngày mai".

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

Yêu trong mơ


Ngộ! Anh bảo Em thế. “người gì đâu mà ngộ!”, chỉ có thế thôi Em cảm nhận đó như một lời yêu thương. Và Em ngộ thiệt! Yêu Anh chỉ vì vậy thôi sao! Khi công việc đang là nỗi áp lực lớn nhất của Em. Em tìm đến Anh tìm một sự chia sẻ; không phải là một sự giúp đỡ! Anh biết không, Em bướng bỉnh lắm và sẽ không nhận sự giúp đỡ của Anh đâu!

“Ráng ở lại làm đến tháng 8 đi, nghe hông” có thể mà Em đã cay sống mũi, lại sắp khóc trước một người không thân! Em lại ngộ khi tự biện hộ với mình rằng Em chỉ thương Anh chứ không yêu Anh! Kỷ niệm mà với Em đó là kỷ niệm đầu tiên về Anh. Đó là lần chiếc laptop bướng bỉnh của Em tự dưng nóng hổi, tưởng như nổ tung, Em cuống cuồng không biết phải xử lý như thế nào. Anh đã giúp Em tháo pin laptop ra. Lần thứ hai, Em và Anh nói chuyện là lúc Em đang rất bực bội việc của lớp; Anh và một số bạn đã an ủi Em. Chừng đó kỉ niệm cho một học kỳ chúng mình chung lớp! Rồi Anh đi vào giấc mơ Em, mà không hề báo trước! Và Em không biết rằng đã có lúc Em nghĩ về Anh. Một, hai, rồi ba lần! Mỗi lần gặp Anh trong giấc mơ là nụ cười, là ánh mắt triều mến của Anh lại càng ám ảnh Em. Em nhớ Anh! Không phải trong mơ! Em biết rằng mình không thể làm gì nhiều hơn thế. Mỗi lần đứng cạnh Em, tim Em loạn nhịp! Mỗi lần gọi điện thoại cho Anh, giọng nói của Em lại phản bội Em, vì đã tố giác rằng Em đang run! Em quan tâm nhiều đến những cử chỉ, lời nói của Anh, cả chiếc áo anh mặc hàng ngày và giọng nói anh... Chỉ riêng một điều Em không dám quan tâm đó là ánh mắt Anh. Em bối rối khi chợt bắt gặp ánh mắt đó đang nhìn Em! Rồi lãng tránh! Những giấc mơ lại theo Anh về! Về cả những niềm kí ức tuổi thơ của Em, về cả những con đường của một thời áo trắng trong Em, về cả nụ cười Em và những cái nắm tay rất vội. Dằn vặt! Em đã sai, đã có lỗi rất nhiều khi nghĩ về Anh, khi cảm giác rằng Anh đang trong tim Em. Lý trí Em bảo đó không phải là yêu! Với Em, phải hiểu, phải biết nhiều về một người, phải trãi qua nhiều và rất nhiều kỉ niệm mới có thể là tình yêu! Em đã để đâu 2 từ “đức hạnh” khi cảm giác nhớ và thương Anh nhiều hơn! Em có lỗi và muốn xua đi tất cả về Anh, ánh mắt, nụ cười, một cái bĩu mội hay nhăn mặt, một giọng nói khò khè khi Anh bị cảm… Em như xé tan bởi những cảm xúc trái chiều! Vẫn muốn hỏi thăm xem hôm nay công việc của Anh như thế nào? Cái chân đau cả Anh đã hết hẳn chưa, muốn mua cho Anh một chiếc bánh khi Anh đến lớp, muốn cùng Anh đi về một đoạn đường dẫu ngắn chỉ để đưa Anh chiếc khẩu trang cho đường về đỡ bụi…nhưng rồi lại sợ! Em sợ mình đi quá xa, sợ Em có lỗi với người yêu Em. Sợ làm đau lòng người con gái như Em – đang yêu Anh! Em sẽ chỉ dừng ở đây thôi! Em sẽ chỉ yêu Anh trong giấc mơ của mình!


P/S: tối qua nằm mơ thấ giấc mơ lạ, sáng nay đọc bài này thấy hay - lạ suy ngẫm..


Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

Chập chờn!

Bặm môi, cố ghìm mình để khỏi bật khóc. Tím bầm rồi bật máu như vừa qua một mùa lạnh khô. Vẫn là em cho một kết thúc, thế mà cứ hằn lên những tê tái. Là chúng mình khác nhau đến độ chẳng ghép đôi được hay tại chúng mình không thể ngóng chờ nhau? Là tại thời gian dài hay tại lòng tin mình quá ngắn? Là tại  chúng mình cứ dằn lòng hay tại những khát khao?

Có lẽ là tại em.

Tại em cứ sống trầm với những cảm xúc, chẳng làm rõ lên những đòi hỏi, ước mong. Em vẫn thế, vẫn cứ nghĩ nhiều và đôi khi ngớ ngẩn ghen.

Em khác người. Em cứ cười khi người ta yêu nhau lại đòi tự do, đòi những khoảng trống trong khi người ta vẫn cứ muốn ở trong nhau nhiều hơn nữa. Em thích trong anh có tâm lý mình là của ai đó và nghĩ nhiều cho điều ấy. Em thích cảm giác của một người đang có người ngóng trông, cho mình được giam cầm trong ý nghĩ đó, qua khỏi những nhố nhăng bỡn cợt.

Em muốn anh ôm chặt lấy em, trói buộc, cho em không bay nhảy vướng víu điều gì nữa.

Em nghĩ về anh! Em nói dừng lại! Em thấy mình bạc bẽo. Mà tại cuộc đời cứ khiến chúng mình như đuổi bắt, lúc gần lúc xa, lúc  tưởng nắm bắt được rồi lại vụt bay, tan biến.
 


 

Khi niềm tin em đã đặt vào anh là chẳng khi nào em khép lại. Nếu một ngày nào đó, em biết anh đến với em chỉ vì dối trá hay vì muôn vạn những lý do "trời ơi đất hỡi" khiến em buồn, em cũng sẽ tìm cách biện hộ cho anh, giữ lại anh vẹn nguyên như cũ. Em là thế, cứ ngu ngốc mà tin đến rồ dại.

Em vẫn nhớ anh như một kẻ  cuồng tín. Rồi em lại lao vào những ký ức buồn. Không phải tại anh. Tại em cứ loay hoay trong hiện tại mà cái hiện tại của chúng mình không đủ lớn, đủ nhanh, đủ gần để san sẻ.

Em đắm chìm trong những cảm xúc trầm, thật sâu nữa. Em muốn mình trôi như thế, không mơ những ước mơ cùng anh nữa, không bấu víu vào điều gì cụ thể, không nghĩ về một ngày duy nhất em được là áo cho anh...

Nỗi buồn ôm ấp em trong vỏ bọc đủ đầy. Ừ! Chúng mình dừng lại!

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2011

Vì em là con gái

Vì em là con gái…

Nên trực giác, lí trí và trái tim không bao giờ là một. Và vì thế, luôn luôn em ở ranh giới giữa đúng – sai, nên – không nên, tốt – không tốt, cho mình hay cho ai???


Vì em là con gái…
nên em hay mong ước những điều không thực, hay tham lam muốn biết thật nhiều!

Vì em là con gái…

… nên em giận dỗi vì những lí do đôi khi chỉ mình em nghĩ đến, nhưng cứ làm thinh rồi lại trách cứ người không biết.

Vì em là con gái...

...nên em sẽ rất vui khi nghe anh nói những lời ngọt ngào, nhưng tin đi em sẽ luôn giả vờ như ko thích!


Vì em là con gái...

...nên em hay cãi bướng, cãi ko lại thì lăn đùng ra dỗi!

Vì em là con gái…

… nên em ngốc nghếch một cách bướng bỉnh, và bướng bỉnh một cách ngốc nghếch!




Vì em là con gái…

…nên dù có mạnh mẽ đến thế nào, thì tận trong sâu thẳm, e vẫn cần một bờ vai!

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

Happy birthday to you.

Friends18.com Orkut MySpace Hi5 Scrap Images
 
Và gửi tới anh tất cả tình thương yêu"

......................
Em muốn gửi những điều thương yêu nhất
Bằng tất cả tấm lòng cho sinh nhật của anh
Bầu trời ngoài kia
Những vì sao đang toả sáng lung linh
Em muốn hái xuống để thắp mừng anh trong ngày sinh nhật
Trong triệu triệu vì sao
Em sẽ lựa ngôi sao nào sáng nhất
Để thắp sáng bừng lên ngọn lửa yêu thương
Để niềm tin yêu lung linh như bảy sắc cầu vồng
Để ánh mắt anh rạng ngời trong niềm vui hạnh phúc...


Friends18.com Orkut MySpace Hi5 Scrap Images
Sinh nhật anh
Dẫu chẳng có bánh kem, kẹo mứt
Chẳng có nhạc dập dìu trong men rượu nồng say
Có sao đâu vì hạnh phúc là đây
Lời chúc của em dành cho con tim anh  ấm áp...


Friends18.com Orkut MySpace Hi5 Scrap Images
Hạnh phúc dẫu đơn sơ
Nhưng chúng ta không phải đắn đo về những gì được mất
Không phải ưu phiền vì cuộc sống quá bon chen
Hãy gạt bỏ hết những khó khăn...Những phiền muộn đời thường
Những giận hờn và những lời nông nổi
Để sinh nhật này sẽ ý nghĩa như điều em mong đợi
Hug.


Không có gì quí hơn sức khỏe, cố gắng lên anh nhé...
Tuy không ở gần để nhìn vào ánh mắt.. để nắm lấy bàn tay
Nhưng em mong rằng ở nơi xa anh hiểu
Em mong anh khỏe bằng cả tấm lòng

   Gửi  Eric Hoàng An.

khó có thể cân bằng cuộc sống.



Dạo này tôi thường xuyên đi lạc đường, điều rất hiếm hoi xảy ra với tôi trước đây. Cũng con đường tôi đã từng đi qua, cứ nghĩ đã in sâu trong đầu vậy mà vẫn có lúc đi lạc, rồi ngờ ngợ, rồi hỏi dò, rồi điện thoại cho lung tung người hỏi đường và cũng tự hỏi “Mình bị làm sao thế này?” nghe như lạc bước hoang mang vậy.

Khi đi lạc tôi phải mất rất nhiều thời gian để quay lại hoặc chạy luôn con đường khác, vừa bực bội, khó chịu vừa thấy giận mình ghê ghớm... Có cảm giác là mình đang bị mất phương hướng trong cuộc sống. Thời gian này tôi biết rất nhiều điều và tôi đang suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống hiện tại, thật sự là suy nghĩ và thay đổi chứ không phải chỉ thoáng qua tôi trong chút cảm xúc nào đó. Cả về những con đường tôi đã đi và đường đời tôi đang bước.

Đôi khi nhìn con đường đời mà tôi đã đi qua, tự hỏi mình là đã có bao giờ đi sai đường hay không (có lẽ là có...)?
****
Cô đơn vốn có tự bao giờ? Nó luôn đi đôi với cái gọi tình yêu đã từ lâu em không còn thấy vui. Những đêm lạc loài tìm về bên những nỗi nhớ, kỷ niệm chợt ùa về bên em, nỗi nhớ cứ day dứt. Ngày anh và em mới gặp nhau sao mà vui đến thế, cái ngày mà anh cứ chọc em tức rồi lại chọc cho em cười,

     Những hạnh phúc cứ đến bên cạnh anh và em, những buổi sáng gặp nhau dù là ít nhưng vẫn là cả một trời hạnh phúc phải không anh? Giờ thì còn lại những gì vậy anh? Có chăng là chờ đợi vô vọng, cay đắng của những đêm cô đơn còn xót lại để mỗi sáng thức dậy chỉ còn những nỗi đau chua chát đến tận cùng. 

    Tình yêu là gì? Có lẽ nó là những cảm giác của ngọt ngào, mặn nồng, pha một chút cay đắng thứ mùi vị của cái tên gọi tình yêu? Ngọt ngào là những khi chúng ta bên nhau nghe trái tim đập cùng chung nhịp, cùng nắm lấy đôi bàn tay để dìu nhau đi qua những niềm vui chia sẻ từng nỗi buồn trong cuộc đời này, được đi bên nhau dưới trời mưa cũng như trời nắng, đưa nhau đi ngắm hoàng hôn của những buổi chiều xuống nhìn những làn sóng vỗ bờ đó là những gì mà chúng ta đã cho nhau từng ngọt ngào khi yêu. 

     Mặn nồng là khi anh và em chỉ biết dành cho nhau những yêu thương, lo cho nhau để rồi cảm thấy khi bên nhau có nhiều chuyện để nói, nhiều điều để dành cho nhau. Khi không thấy nhau lại có cảm giác thèm được nghe tiếng của nhau, thích một cái dựa vai để vuốt nhẹ mái tóc, nắm đôi bàn tay để giữ ấm khi trời lạnh giá, trao nhau nụ hôn đầu đời, dành những gì tốt nhất an ủi nhau những nỗi đau, xoa dịu những vết thương của cuộc đời. Mặn nồng khi mà ta còn nở nụ cười để cám ơn đời đã dành cho anh và em cuộc sống được ở cạnh nhau dù xa nhưng vẫn cứ thật gần với cảm giác đó.



Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Những điều cần lưu ý trong nghề nghiệp

Với bạn, khi bạn bước vào công ty làm nó quyết định nhiều thứ, và vị trí làm việc cũng rất quan trọng cho bạn rất nhiều, bạn làm cho một công ty lớn tầm cở và bạn đang ở một vị trí nhất định thì điều đó làm cho bạn tự cảm thấy bạn trở nên đẳng cấp... và pro hơn...

Nhưng riêng nghành nghề vé, từ khách lẽ, khách công ty, đại lý cấp hai, rồi lên cấp một, và cuối cùng là Hãng Hàng Không, mỗi một bậc như thế nó có đẳng cấp khác nhau, vị trí pro khách nhau... Bạn làm lên càng cao thì cấp độ của bạn quyền lực của bạn sử dụng được rất nhiều. không lẽ chính vì bạn làm trong môi trường lớn, cty lớn thì bạn đựoc quyền " chảnh ". ở một vị trí làm việc, môi trường làm việc tốt thì bạn cảm thấy thoải mái và cảm thấy có trí cầu tiến, đương nhiên bạn có quyền " chảnh" nhưng bạn nên nhớ rằng bạn đang cùng chung một vì trí rất quan trọng là " chăm sóc khách hàng"  tiêu chí của sự chăm sóc khách hàng là " khách hàng là thựợng đế" riêng nghành vé này coi như " làm dâu trăm họ" rồi bạn àh, sinh ra là nó đã như thế. đại lý cấp một là khách hàng của Hãng Hàng Không đại lý cấp Hai là khách hàng của đại lý cấp một, Cty và khách của đại ý cấp hai....

Nhưng tình hình hiện tại cấp bật càng cao thì sự chăm sóc khách hàng càng tệ... có lẽ Hãng là vị trí cao nhất rồi họ có quyền " chảnh" không coi cấp một là khách hàng nữa mà họ xem cấp một là con của họ. và như thế thì cấp một lại coi cấp là  con của mình...lộ trình dần dần.. và xem khách hàng không ra gì

Có cần phải xem xét, có cần phải đưa họ đi học lại cách giao tiếp, hay nên đưa ra câu chuẩn để học có thể làm theo như một qui trình.. những vấn đề mình nói chưa kể đến việc họ phải có trách nhiệm trong công việc, chưa nói đến có những điều sai xót có khi nào họ xử lý một cách khéo léo để tránh tình trạng phật lòng khách hàng, và cũng chưa nói đến việc họ đùng đẩy trách nhiệm cho nhau... đồng ý là khi có vấn đề xảy ra.. vé không bay đựoc tất yếu họ phải giải quyết.... nhưng giải quyết như thế nào giải quyết ra sao.. là nhân viên booker đền vé là chuyện hiễn nhiên ai cũng phải có đó là một điều thiệt thòi khi bạn bỏ ra một khoản tiền cá nhân để đền vé... nhưng không vì thế mà bạn thiếu trách nhiệm, thiếu tế nhị... thiếu sự tôn trọng khách hàng...

Bạn phải biết lắng nghe nếu như bạn sai, bạn phải tự biết khắc phục những lỗi mà bạn mắc phải, và mỗi khi bạn đền vé là một bài học kinh nghiệm dành cho bạn,

Hi vọng mọi người suy nghĩ như mình... hihiihi. viết ngớ ngẫn vậy thôi.. xã stress nếu ai ko đồng tình thì đừng xem..