Bặm môi, cố ghìm mình để khỏi bật khóc. Tím bầm rồi bật máu như vừa qua một mùa lạnh khô. Vẫn là em cho một kết thúc, thế mà cứ hằn lên những tê tái. Là chúng mình khác nhau đến độ chẳng ghép đôi được hay tại chúng mình không thể ngóng chờ nhau? Là tại thời gian dài hay tại lòng tin mình quá ngắn? Là tại chúng mình cứ dằn lòng hay tại những khát khao?
Có lẽ là tại em.
Tại em cứ sống trầm với những cảm xúc, chẳng làm rõ lên những đòi hỏi, ước mong. Em vẫn thế, vẫn cứ nghĩ nhiều và đôi khi ngớ ngẩn ghen.
Em khác người. Em cứ cười khi người ta yêu nhau lại đòi tự do, đòi những khoảng trống trong khi người ta vẫn cứ muốn ở trong nhau nhiều hơn nữa. Em thích trong anh có tâm lý mình là của ai đó và nghĩ nhiều cho điều ấy. Em thích cảm giác của một người đang có người ngóng trông, cho mình được giam cầm trong ý nghĩ đó, qua khỏi những nhố nhăng bỡn cợt.
Em muốn anh ôm chặt lấy em, trói buộc, cho em không bay nhảy vướng víu điều gì nữa.
Em nghĩ về anh! Em nói dừng lại! Em thấy mình bạc bẽo. Mà tại cuộc đời cứ khiến chúng mình như đuổi bắt, lúc gần lúc xa, lúc tưởng nắm bắt được rồi lại vụt bay, tan biến.
Khi niềm tin em đã đặt vào anh là chẳng khi nào em khép lại. Nếu một ngày nào đó, em biết anh đến với em chỉ vì dối trá hay vì muôn vạn những lý do "trời ơi đất hỡi" khiến em buồn, em cũng sẽ tìm cách biện hộ cho anh, giữ lại anh vẹn nguyên như cũ. Em là thế, cứ ngu ngốc mà tin đến rồ dại.
Em vẫn nhớ anh như một kẻ cuồng tín. Rồi em lại lao vào những ký ức buồn. Không phải tại anh. Tại em cứ loay hoay trong hiện tại mà cái hiện tại của chúng mình không đủ lớn, đủ nhanh, đủ gần để san sẻ.
Em đắm chìm trong những cảm xúc trầm, thật sâu nữa. Em muốn mình trôi như thế, không mơ những ước mơ cùng anh nữa, không bấu víu vào điều gì cụ thể, không nghĩ về một ngày duy nhất em được là áo cho anh...
Nỗi buồn ôm ấp em trong vỏ bọc đủ đầy. Ừ! Chúng mình dừng lại!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét