Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Còn lại với nồng nàn.



 

     Tự nhiên cô cảm thấy cuộc sống với anh tẻ nhạt, chẳng có điều gì khiến cô thiết tha yêu anh. Từng ngày trôi qua, vẫn sự chiều chuộng, chăm sóc của anh, vẫn sự tôn trọng đầy khách khí anh dành cho cô mỗi ngày,  đều đặn. Tự nhiên cô muốn nổi loạn. Sự bình yên quá đỗi trong ngôi nhà mình khiến cô ngột ngạt. Cô muốn có một cuộc sống khác. Cuộc sống đầy màu sắc, một người chồng tài giỏi hơn cô, có thể làm cô khâm phục, ngưỡng mộ. Chứ không phải là một người chồng hiền hiền, không bao giờ biết tranh luận với vợ bất cứ vấn đề gì, không bao giờ nhớ nổi ngày lễ, sinh nhật của vợ để mua dù chỉ một bông hoa để tặng.

***

     Buổi chiều, anh đi làm chưa về, cô soạn một ít đồ và để lại một mảnh giấy: “Em đi Lâm Đồng chơi ít bữa. Đồ ăn trong một tuần em đã chuẩn bị sẵn. Đừng gọi điện cho em.” Và cứ thế cô đi. Cô có một người bạn là thầy tu, tên Trọng Tín. Lần nào về Lâm Đồng cô cũng tranh thủ ghé thăm Tín. Tín là sản phẩm của một mối tình ngang trái bị hai gia đình cản ngăn. Sau này ba của Tín đi tu và trở thành trụ trì chùa Khánh Lâm, còn mẹ Tín thì em không nghe Tín nhắc đến. Tín rất đẹp, học giỏi, lấy vợ sau 24 giờ quen biết khi cậu ấy đang học lớp 12 và bị vợ bỏ sau 12 tháng chung sống. Sau đó  buồn tình, Tín cắt tóc đi tu  rồi không lâu sau hoàn tục, rồi lại xuống tóc lần hai gởi thân vào chùa cho tới giờ. Cô hỏi:

 -  Sao Tín phải đi tu rồi hoàn tục rồi thoát tục

Tín trả lời cô, giọng nói cậu ấy nhẹ hẫng tựa như không nói

  -  Lần thứ nhất là trốn thực tại, lần thứ hai là nghiệp tu.

Tín lại bảo :

-  Kiểu người như Hà My gian nan lắm, lận đận nhiều nhưng mùi đời còn nồng nàn  liệu mà tiết chế không thì khổ cứ ám mãi vào thân”.

Tín không bao giờ hỏi thời gian qua cô sống ra sao, cậu ấy nói:

-  Hà My còn tới tận chốn này thăm Tín thì có nghĩa cuộc sống của cậu còn tạm chấp nhận được, có gì phải hỏi .

Cô về. Tín dúi vào tay cô cuốn kinh Phật và mấy trái sầu riêng mới rụng. Đêm cao nguyên rét tê tái, cô ngỡ mình chẳng có gia đình, ngỡ mình cô độc nhất thế gian. Hóa ra không phải, một mình Tín trong ngôi chùa khuất sau núi, tách biệt hẳn với cuộc sống sôi động bên ngoài, xung quanh cậu ấy chỉ có những tiếng tụng kinh đều đặn, tiếng chuông chùa vang vang lạnh lẽo, tiếng gió hú vô hồn đêm đêm… Mấy câu nói của Tín làm cô suy nghĩ nhiều… Cô không như Tín, không có nghiệp tu, không thể cứ thế chôn mình trong chốn yên tĩnh vì cô còn rất nhiều ràng buộc, rất nhiều ân tình trước sau buộc mình đền trả, rất nhiều nợ nần trong cõi đời chẳng mấy bình yên của em.

 Hôm cô đến chào từ biệt Tín để trở về Cà Mau, Tín bảo cô đợi. Lát sau Tín trao cô lọ sành, bảo cô hãy ôm chặt đi rồi bình tĩnh nghe Tín nói. Tín bảo:

    -  Đó là cốt của Đặng Minh, cậu ấy bị mất sau một tai nạn tại đèo Bảo Lộc.

 Nghe Tín nói mà em rụng rời tay chân. Ôm chặt lọ cốt của Minh cô bật khóc. Cô đang ôm chặt cậu ấy đấy ư? Cậu ấy chỉ còn lại có thế này thôi ư? Vì sao nên nông nổi? Run run, cô trao lọ cốt cho Tín. Tín nói gì đó rất nhiều về hư hư thực thực, sắc sắc không không. Cô không nghe rõ ngọn ngành chỉ thấy thấp thoáng hình ảnh Minh rạng rỡ khi nhận giải nhất kỳ thi học sinh giỏi môn Toán tỉnh Lâm Đồng. Thế đấy, khi mất đi con người ta trở nên nhỏ bé thế này đây! Chỉ vừa một cái lọ! Hẳn rằng khi còn sống cậu ấy sẽ chẳng thể hình dung được cậu ấy sẽ cùng Tín ngày ngày bình yên trong tiếng kinh kệ trong một ngôi chùa giữa vườn sầu riêng, Minh còn quá trẻ… Tín và cô thả bộ trong vườn sầu riêng mát rượi. Cô lặng im không nói. Nỗi bàng hoàng xúc động từ lúc ôm lọ cốt của Minh vẫn còn nguyên trong cô. Giọng nói trầm trầm của Tín lẫn vào trong gió:

      -  Hà  My về, đừng đa đoan nữa. Sống với những gì mình có, ấy đã là hạnh phúc. Rồi ai cũng trở về với cõi Phật. Cũng như Đặng Minh, cậu ấy cũng đã yên tĩnh trong cõi mênh mênh mang mang chờ kiếp luân hồi. Hà My phải có đủ tâm để hổ thẹn và cầu tiến mới mong sám hối, thoát kiếp đa đoan. Đứng trên bờ biển thấy toàn biển đều là sóng, bởi cơn gió mạnh, người ta ngơ ngác không biết làm sao tìm ra nước biển. Nếu đây là sóng thì nước biển ở đâu? Những lượn sóng đuổi nhau lặn hụp hò hét ầm ĩ, mặt biển là những cái biến động ấy sao? Người sáng suốt nghe thế, họ bảo: Chính sóng ấy tức là nước, cái biến động kia chỉ là hiện tượng của mặt biển tĩnh lặng. Hay ngay nơi sóng, chúng ta nhận ra nước, trên cái biến động biết được thể tịch.

Cô  không hiểu hết những gì Tín muốn nói cùng cô, chỉ lờ mờ nhận ra Tín nhắc nhở cô sống yên phận hơn, đừng tự huyễn bản thân hoặc làm khổ chính mình…

***

 

 

       Cô về. Ám ảnh mãi những điều Tín nói, ám ảnh mãi lọ cốt lạnh lẽo của Minh. Tự nhiên cô thấy mình ích kỷ, em tự gieo nỗi bất hạnh cho mình, tự làm cho đời mình gieo neo, lận đận. Tự cô treo giá hạnh phúc của mình. Mà hạnh phúc là gì nhỉ? Với người này thì thật giản dị, cụ thể. Với người kia lại mơ hồ như một giấc mộng. Ở đời kể cũng lạ, cái mình ra sức gìn giữ thì tự nhiên tuột khỏi tay, đuổi theo muốn hụt hơi mà vẫn không sao giữ lại được. Cái mình thờ ơ, không biết quý trọng thì bền bỉ bên mình. Nghĩ mà rưng rưng nước mắt… Đời người như dòng sông, khi trong khi đục, lúc phẳng lặng, lúc sóng trào. Ngày quần quật bươn chãi với cuộc sống bộn bề bao nồi gian lao. Đêm ngả mình xuống giường khép mi lại mà nghẹn ngào lăn đôi dòng lệ tủi. Cô tự hỏi: “Cuộc đời cho phép chúng ta bao nhiêu lần mắc phải sai lầm và có bao nhiêu cơ hội để chúng ta sửa chữa những sai lầm ấy?"

      Cô lại trở về với anh. Không trách một lời, anh hiền hòa nắm chặt tay cô hỏi:

    - Chuyến du lịch vừa rồi có làm em vui không? Nhớ em quá không biết làm sao, định gọi điện thoại hoặc cứ thế lên Lâm Đồng tìm em nhưng biết em đang giận nên đành nín thinh. Em về là tốt rồi.

  Cô thả mình xuống nệm khép mắt lại, hững hờ trả lời:

 -   Em muốn ngủ .

Rất lâu. Hình như cô ngủ mê man suốt cả buổi. Khi tỉnh dậy thấy anh đang lo lắng nhìn cô, trên trán là chiếc khăn nhúng nước nóng để hạ sốt.

       - Em sốt, anh lo quá! Đang ở Cao Nguyên lạnh về Miền Tây nóng bức lại cảm phải không?

Bàn tay anh ấm nóng nắm chặt tay cô, lồng ngực anh vững chãi để cô tựa vào, đôi mắt anh chứa chan yêu thương nhìn cô trìu mến, giọng nói của anh dịu dàng quá đỗi. Anh nâng cô dậy rồi ép em uống hết ly sữa.

-   Đừng ngủ nữa em. Anh…”

Anh ngập ngừng kéo em dậy bước ra ngoài.

  -  Ra ngoài với anh. Em đi có mấy ngày, nhớ em không biết làm gì anh đành tưới nước cho mấy khóm hoa em trồng ở hiên nhà. Lạ lắm, tự nhiên bọn hắn nở rộ khi em vừa về tới nhà. Chẳng bao giờ anh chú ý đến bọn hắn, thế mà vắng em, anh chăm sóc mấy khóm hoa…

Cô không nhìn khóm hoa mà lặng thinh nghe anh nói, khuôn mặt hiền hiền của anh bừng sáng niềm vui. Xúc động, cô nép vào anh, mấy khóm hoa rung rinh dưới chân toả hương dìu dịu. Anh lướt nhẹ môi sau gáy cô, vòng tay anh ôm trọn lấy em, anh khẽ nói:

   -  Xin lỗi em vì anh đã để em thấy cuộc sống bọn mình tẻ nhạt. Xin lỗi em vì anh đã yêu thương em chưa đủ để em giận dỗi bỏ anh đi.

Cô  đăm đắm nhìn anh, phố phường về đêm vẫn đông đúc người qua lại. Ngả đầu vào vai anh, cô nghe trái tim mình thổn thức, nhận ra hạnh phúc của cô chính là anh, giản dị thôi mà thủychung, bền vững. Anh bỗng nâng cô lên bằng đôi tay vạm vỡ, làn môi chạm làn môi, đê mê quấn chặt…

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Quên ..... Vô tâm.. đã giết chết một con người...

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cung không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van xin. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình"- cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy.

Rồi gã cũng nhấn ga lao đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi những suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kì quái. Chợt gã nhìn xuống những hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghĩ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn giòng suy nghĩ của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy có lẻ gã cũng thích thế

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang vủa một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - Chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ - Một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng bà nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn vang giọng ù ù của người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...

Xót xa.........

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Hè về nhớ trường xưa...!!


 Một ngày thong dong trên con phố quen bỗng gặp một chùm hoa đỏ, chùm hoa yêu kiều bên những chiếc lá xanh non rung rinh trên nền trời xanh biếc. Chợt thấy nao lòng như thuở còn thơ dại - mỗi khi thấy sắc đỏ trên cành cây nghiêng lá lại rỉ tai nhau "Hè về!".


             Những kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn trên những dòng chữ ép trong trang giấy trắng. Là những trò nghịch ngợm dưới gốc cây già, là những tiếng ve xao xác, những tiếng cười khúc khích trong cái nắng vàng ngọt lịm, và cả những ánh nhìn âu yếm vụng trộm của ai đó trao cho ai. Nhẹ nhàng và trong sáng, những tháng ngày đã đi qua...

            Một thuở...

           Chiếc áo trắng tinh khôi đến trường, ríu rít trong những tiếng cười đùa mỗi buổi tới lớp. Sao yêu thế những giờ phút bên bè bạn, trao nhau những niềm vui không dứt, gửi cho nhau những yêu thương đong đầy. Những nụ cười trong sáng còn thắm trên những gương mặt thân quen trong ký ức, sẽ chẳng thể phai.

           Một thuở...

           Chở nhau trên những chiếc xe đạp cũ, đi qua những tán lá bàng mùa Hạ, những hàng cây rợp bóng, chẳng thấy mệt nhoài, chỉ thấy niềm vui trên những gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Cái tuổi yêu thương chỉ biết dành cho nhau một cái nắm tay ngượng ngùng. Thật thân thương!

           Một thuở...

           Viết trao nhau những dòng lưu bút còn thắm màu mực mới, hứa sẽ không quên nhau dù khi đã xa nhau rồi. Những dòng lưu bút gửi đến nhau chan chứa biết bao yêu thương, mong nhớ và hy vọng. Và gửi cho nhau cả những ước mơ, hoài bão, mong sao một ngày những ước mơ đó đều thành hiện thực.

          Một thuở...

          Bỗng thấy nhớ da diết...

Mới đó mà sáu năm rồi nhanh thật

hình ảnh của trường tôi, nhớ quá đi thôi











Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011