Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Mưa khóc đấy, chứ không phải em đâu anh!




Có cơn mưa vô tình mà đã chạm...
Tỉnh dậy thấy mình còn đưa tay ra được, nghe được và gõ phím được dù đã run nhưng vẫn muốn làm gì đó trong cơn mưa này, mưa như thế dễ ốm bởi mưa, dễ chạnh lòng bởi mưa mà... khó khóc vì mưa. Ướt cả vai áo, tóc tai...
Mưa lạ!
Mưa gieo sầu nhân thế...
Kẻ như em vô tình chạm phải nức nở với mưa. Không muốn khóc vì hôm nay vẫn thấy mình đẹp, cuộc đời đẹp. Chỉ muốn viết về cơn mưa cho một kẻ đã.....yêu..........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
(Mưa khóc - thơ Ngô Gia Lạc)
Không hiểu sao em thấy Lạc lòi yếu đuối! Nhưng thôi!........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cuộc đời này chứa tất cả những cung bậc của cảm xúc, cả khổ đau và hạnh phúc, cả vô tư và phiền muộn. Mưa sáng nay của ta không nhiều ý niệm mà chỉ gấp gáp giúp ta nhận ra những điều đáng trân quý nhưng ta biết cơn mưa chiều qua là tiếng khóc. Mưa gợi nhớ! Biết đâu trong một cơn mưa có hai người chung áo?! Biết đâu trong một cơn mưa có hai kẻ vẫn đi dạo? Và biết đâu, trong cơn mưa có nhiều người cùng nhớ?

Đừng thở dài! Mưa khóc rồi! Đừng hùa theo những ướt át để nỗi buồn rơi giọt. Chỉ cần trả lời thôi, xem ai làm đong đầy nỗi nhớ, biến nỗi nhớ thành phiền muộn, biến chiều mưa thành chiều nước mắt, biến những lắng nghe thành thở dài não nuột...
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Ta tưởng tượng có ai đó nằm ôm gối. Có lặng thinh không? Có câm nín không? Đếm nhịp cho mưa là buồn lắm mà nhớ lắm. Đếm thế nào cho khỏi lẫn hạt mưa? Đếm thế nào cho khỏi lạc nhịp nhớ? Khó!
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Rồi thì cũng cất lời được rồi nhỉ! Nghe như xin xỏ van lơn ấy! "Thôi mưa đừng khóc"
Sao ta thấy một cuộc tình, thấy thương một cuộc tình? Tự hỏi vì sao tình không nhạt mà bóng lại cứ đòi mờ? Tội cho ai đó đang ôm nỗi nhớ, để tim ướt át thắng nổi cả cái đầu vẫn tự cho là cứng rắn.
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
Khóc với ta không hẳn là những giọt ngắn dài trên má, Nếu cứ như thế có lẽ đỡ buồn hơn là ngồi trong cơn mưa mà nghe lòng khóc. Ta muốn vặn vẹo sao lại để người ta đi về phía cơn mưa? Cái lựa chọn về phía ấy không hẳn là tốt cho người bước đi đâu. Thương sao không giữ lại? Nhưng rồi ta biết chuyện yêu đương muôn đời vẫn thế, có nhiều thứ không rạch ròi được.
Ta không khóc trong cơn mưa của ta nhưng ta khóc trong cơn mưa của anh. Khóc chơ một người chọn hướng nhưng cơn mưa...
Có cơn mưa vừa qua...
Có ngày nào, cơn mưa đổi hướng?...
12h11 khuya rồi đấy ngủ đi mắn àh!!!!!!
nhật ký của đêm mưa
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ
Cho vơi đi những khát khao trong lòng
Cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.
Hồ Quỳnh Hương hát đấy anh ạ. chứ không phải em đâu nhé...
Hồng Gấm!!!!


Vì hôm nay là một ngày rất buồn. thế thôi!


Lại một ngày nữa, buồn, rất buồn.

Tôi lại tự ru mình vào góc cô đơn, nhàn rỗi, nghĩ suy và chẳng làm gì hết, chẳng làm gì để thời gian nhanh hơn. Tôi cũng đang tự hỏi mình: Tôi là ai? Chẳng tự mặc định cho mình những con số để thời gian trôi, chẳng mặc định cho ngày tháng, cho những buồn vui, nỗi nhớ... Tôi nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cho những cái mà bạn bè gọi là "khả năng", nghi ngờ giùm cho những con người đang cùng tôi làm việc, họ có biết tôi không? Hay tôi cũng chỉ là kẻ lơ đãng phiêu du, thích tìm cho mình cái góc nho nhỏ để ngồi bó gối, lặng im?

 

 

Không trả lời được mình là ai, cớ chi còn đi hỏi người khác?

Là vì, ngày hôm nay, buồn, rất buồn. Nghe Tuấn Ngọc thảnh thơi trên từng nốt nhạc... nghe, đơn giản là nghe, để thấy nỗi buồn của mình cứ chìm dần, lặn sâu, mất tăm mất tích, nỗi buồn cứ miên dài, thật xa.

Hôm nay có người nói tôi nghe về hạnh phúc. Đơn giản lắm,ngồi lắng nghe những nốt nhạc dâng đầy, thảnh thơi tựa mình vào một góc, lặng im. Người ta định nghĩa hạnh phúc đơn giản, nhỉ? Cũng có người nói với tôi, hôm nay vui lắm, người cười hớn hở, má ửng hồng. Nheo con mắt nhìn, ừ nhỉ, đó cũng là hạnh phúc, trọn vẹn và hoàn mỹ. Nhưng rồi, có người lại nói tôi nghe những nỗi buồn thường trực, những đau khổ giằng xé, có khi là chuyện áo cơm thường tình. Đôi lúc, người ta buồn, những nỗi buồn bé mọn như một vết nám nho nhỏ trên mặt. Và cứ thế, người ta làm cho vết nám ấy đậm thêm, nhiều thêm khi người ta không còn những nghĩ suy cho cuộc sống thêm mới, thêm vui nữa.

Vì là hôm nay rất buồn, thế thôi./.

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Rối tung cái đầu ...... vì công việc

Lại một đêm mất ngủ.

bệnh nữa, cứ thở bằng miệng khó chịu muốn điên, ngồi sốc ngược cái mũi lên thì hết ngẹt mà nó cứ chảy ròng ròng.. ớn...

Nằm từ chiều đến giờ chống mặt, lấy cái mền quấy lại chổng mong lên trời (nghe đâu làm vậy đở chống mặt)

Mình chẳng đếm nổi đêm nay là đêm thứ mấy mình không ngủ được nữa, đêm nào cũng thế cứ trằn trọc mãi, đầu óc thì suy nghĩ lung tung, và cũng không nhớ ngày tháng thứ tự gì nữa cả, nằm như thể buông suôi,

Sao thế này không biết chưa bao giờ mình nghĩ việc quá 3 ngày mình tham làm tham kiếm tiền đến độ làm cả ngày lẫn đêm kia mà,

Nhưng dạo này thì thấy mình chẳng ra gì cả, sao gần đây mình cảm thấy mình ỷ mị và mất đi sự năng động vốn có của bản thân, mình vốn là một đứa chẳng sợ chẳng bao giờ trùng bước, chẳng có khó khăn nào mà không vượt qua được cơ mà.

Giờ lại muốn bám víu vào một cái gì đó một ai đó một hy vọng nào đó, tại sao lại như thế không biết???

Ngày xưa ấy một ngày đối với mình thật ngắn ngủi, chẳng thể nào làm hết công việc cho một ngày ước gì 1 ngày kéo dài ra hơn thế nữa để mình có thể làm được nhiều thứ hơn, Nhưng giờ thì khác một ngày đối với mình nó dài như vô tận, chẳng biết khi nào nó mới hết sáng và chẳng biết khi nào nó hết trưa chẳng biết khi nào nó hết chiều, kim đồng hồ nó cứ nhít từng chút một, nhìn nó mà cái đầu căng ra...

Lại suy nghĩ, bình thường công việc bề bộn thì mọi thới trong đầu mình vẫn có một mớ bòng bong suy nghĩ trong đó rồi, huống chi nằm đây cứ nhìn lên trần nhà,

Mọi người hay nói mình là cái đầu vạn điều suy nghĩ, lo nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác, ấy cứ thế mà già hơn so với tuổi, nhìn nếp nhăn trên quần mắt to đùng đùng,

Thấp thổm lo âu, cứ một bước tới rồi một bước lùi, suy nghĩ, lo lắng vạn điều, chẳng biết nên cân nhắc thế nào, mình mà không có công việc chắc mình không thể nào chịu nổi.

Hiện giờ mọi thứ đã trả về một con số 0 tròn trĩnh, và tự nhiên mình thấy yếu đuối do dự rụt rè hẳn ra, umh chẳng ai hiểu cho cái tâm trạng bức bối, chẳng ai để ý tới sâu thẩm nơi con tim mình đang rất lo rất lúng túng chẳng biết bước đi ra sao.

Rồi tự nhiên mình cảm thấy chẳng còn ai để mình chia sẽ những điều sợ hãi trong lòng, chẳng còn một điểm tựa cho mình cả, chẳng còn ai làm nguồn tin thần cho mình cả,

Người ta cần nhau nhất ngay lúc này, nhưng mình biết nói sao bây giờ, ai cũng có công việc riêng, và trước giờ mình luôn rất tự hào về bản thân về công việc về kinh nghiệm làm việc nên giờ đây làm sao nói được những gì mình đang mệt mõi

Trông công việc thì quá tự tin với kinh nghiệm của mình đâm ra bướng bĩnh, rồi lại xem cái tôi quá cao, năm đầu tiên bước về cần thơ làm mình chẳng xem sếp là cái đinh gì cả ( bởi vì ổng bằng tuổi mình mà). mấy đứa nhân viên mới vào làm nó nghĩ ổng là lính mình nữa chứ. thật là háo thắng quá.

Quay trở lại công tác sài gòn, phán cho sếp sài gòn một câu ổng nghe muốn nhồi máu cơ tim "  Thôi đừng nói nữa, làm ăn sống nhăn kiểu này em mệt mõi lắm rồi, anh thử đi tìm 1 đứa chưa xuất vé các hãng trong vòng 1 tháng nó lọt vào xuất top vé BSP cho anh đi,em đã chứng minh những gì em nói rồi, còn lời hứa của anh giờ em mới nhìn lại anh hứa xuông để lôi kéo em lên sài gòn làm lại, ban đầu anh nói như thế đi thì có trả lương em gấp 8 em cũng ko lên chứ đừng nói gấp 2."

Ác thiệt ổng bị bệnh tim cơ mà, nhưng tức trong lòng, cảm giác như mình bị lợi dụng, làm công cụ kiếm tiền cho họ.

Umh thì bây giờ về ôm cái tôi của mình ngồi suy nghĩ lại bản thân mình đi,

Lâu lâu lại nhận được những tin nhắn cho qua loa, ráng ăn uống giữ gìn sức khỏe, rồi lâu lâu có những khách hàng thân thiết nhắn cố gắng lên nhé mình biết bạn vượt qua được mà, cố gắng lên, ngã chổ nào thì đứng lên chổ đó, công việc mà có lúc phải như thế chứ,

Umh thì lấy những thứ đó làm niềm vui mà lăng lóc cho qua giai đoạn này, rồi bước tiếp, phải bước trên đôi chân của mình thôi, trông cậy vào ai bây giờ,

Nếu muốn quan tâm thì đã nhiệt tình... nếu muốn chia sẽ thì đã hỏi hang... nếu muốn đông viên thì đã kề bên... nếu muốn làm điểm tựa thì đã ...................... mình còn chờ mong gì nữa chứ..........

Cái đầu nóng rồi...hình như sốt...

Đang tủi thân đấy.....................  ...... nhìn cái gì mà nhìn... hix........