Dạo này đầu óc tương đối căng thẳng và mệt mỏi, đêm thì luôn bị mất ngủ, ngày thì ăn không ngon, có lẽ đang bị áp lực từ nhiều phía. Kết quả là dù mệt mỏi đến rã rời vẫn không sao ngủ được, thức luôn đến tận 3h sáng.
Sáng hôm sau bệnh thật sự, ăn vào bao nhiên nôn hết ra bấy nhiêu, đầu óc lúc nào cũng có cảm giác như mình đang đi trên mây. Dốc vào một liều thuốc.
15 phút trôi qua vẫn còn mệt, mệt thật sự.
30 phút trôi qua, tình hình vẫn chưa có gì thay đổi.
Một giờ sau, thuốc bất đầu phát huy tác dụng, triệu chứng buồn ngủ bất đầu xuất hiện. Trả lời xong cái tin nhắn cuối cùng, tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không bị quấy rầy. Và cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết!
Trong giấc mơ tôi đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, trước mắt tôi hiện ra hình ảnh một chiếc quan tài đặt giữa nhà, xung quanh là những người đàn ông chuyên làm nghề mai táng. Quan cảnh này thật giống với nhà tôi, tôi nhìn sang trái là một chiếc gường, đúng là nhà tôi rồi, ai đang nằm thế kia? đúng rồi đúng là mình đây mà, mà sao mình lại nằm ở đây thế nhỉ? Rồi thì những người đàn ông lúc nãy tiến đến gường bế tôi lên. Trời ơi! Họ mang tôi đi đâu thế này? Đột nhiên họ mở nấp quan tài cho tôi vào trong ấy, một bầu trời tối đen như mực, tôi hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài. Trời ơi! Cái bọn người điên này tôi vẫn còn sống mà, sao lại cho tôi vào quan tài kia chứ? Tôi gào lên khóc nức nở, tôi gào khóc cho thật to mà cũng chẳng ai nghe thấy.
Chợt nhớ đến ba, má tôi vội tìm. Tôi nghe có tiếng khóc, nghe cả những âm thanh hổn độn, Bên phải chiếc quan tài tất cả người thân của tôi: ba, má, cô, chú, dì, cậu, anh, em họ hàng... Người thì khóc vật vã, người thì mặt mày chẳng chút sinh khí. Tôi lắng tai nghe từng tiếng thở dài ngao ngán
Tự dưng tôi lại thấy chạnh lòng khi nghĩ đến những người thân yêu trước mặt mình, chắc họ sẽ đau lòng lắm, rồi chẳng biết ba má tôi có vượt qua được cú shock này hay không?Tôi cố lấy đôi tay vẫy vẫy mọi người, tôi gọi tên từng người để cho họ nhận ra tôi, tôi muốn cho họ biết tôi vẫn còn sống, nhưng tất cả dường như vô ích.
Đau đớn, tuyệt vọng... nhưng tôi vẫn chưa thể định hình ra được cái lý do ngớ ngẩn nào khiến mình chết? Tôi bắt đầu suy nghĩ ra 1001 lý do để chết:
- Chết vì tình, chắc không phải nếu không yêu nữa thì còn biết bao nhiêu người thân để mình sống cơ mà.
- Chết vì bế tắc trong cuộc sống? Cũng có thể lắm chứ nhưng cũng không đáng, bởi trên đời này không có gì là tốt đẹp mãi mãi, sống là phải biết chấp nhận kể cả sự rủi ro. Hai mươi hai bảy tuổi đầu tôi từng trải qua những đau thương, những mất mát, những nổi buồn... Thế nhưng tôi vẫn yêu cuộc sống này tha thiết, với tôi "còn sống nghĩa là còn hy vọng". Một người với vô số của cải rồi cũng có lúc trở về với hai bàn tay trắng, vậy thì tại sao ta không có quyền tin tưởng rằng: Từ hai bàn tay trắng ta có thể tạo ra vô số của cải vật chất. Vì lẽ đó không việc gì phải chết,
Chết vì buồn chuyện gia đình? Chết vì bị bạn bè nghĩ chơi? Chết vì tai nạn? Chết vì mắc bệnh nan y nào đó? Chết vì bị giết?... Tôi không biết mình chết vì lý do gì?
Trước mắt tôi lại hiện ra quan cảnh lễ tang, xe nối nhau đậu kính cả một đoạn đường, từng đoàn người lần lượt bước vào thấp cho tôi nén nhang, tôi còn nghe giọng ai đó thì thầm:
- Kẻ đầu bạc tiển kẻ đầu xanh, thật là tội...
Trước quan tài khói hương nghi ngút, tấm di ảnh của tôi vẫn còn nở một nụ cười tinh khôi. Mấy đứa bạn thân điều có mặt đầy đủ: Thúy Hường khóc nức nỡ, bé Hương từ sài gòn về dáng vẻ thiểu nảo mắt ngân ngấn, con Liên míu máo, Cương không khóc nhưng nhìn nó sầu não ruột, bé Nhạn trầm ngâm, thằng Quan, Phương hí, Lan Thanh, Lan Phương… tụi nó thấp nhan cho tôi mắt đứa nào cũng đẫm lệ.
Rồi một đoàn người từ trên xe du lịch bước xuống, tôi loáng thoáng nhận ra tất cả họ điều là những người thân quen của công ty, khách hàng thân thiết điều có mặt, tôi nhìn thấy từng người từng người bước tới thấp nhan…Họ mang theo một lãng hoa màu trắng, tôi gọi họ thật to như muốn nói rằng: Em chưa chết em đứng ở đây này, nhưng vô vọng...
Kia chắc là Eric một người anh tôi chưa bao giờ được gặp mà nay vĩnh viễn không được gặp, anh ấy từng nói khi nào em cưới nhớ cho anh hay anh sẽ bay nữa vòng trái đất về ăn cưới em, nhưng không ngờ nay anh ấy phải bay nữa vòng trái đất về để thấp cho tôi một nén nhan và mắt ngấn lệ, anh ấy rất tốt và thương tôi.
Đứng phía sau nhìn như là Sun và K3nvin, hai bạn này bận rộn như thế cũng đến nữa sao? Đặt biệt là K3nvin ông ấy từ Úc bay về àh? Nhìn nét mặt hai bạn ấy buồn và có vẻ bất ngờ về cái chết của tôi.
Và kia là anh. Vẽ mặt bi thương và hối hận, hình như anh đã khóc rất nhiều, tôi nhìn gương mặt anh tìu tụy, lòng tôi quặng thắt xót xa trách hờn "Lúc em còn sống thì anh quá vô tâm, thờ ơ đành lòng bỏ mặt em, không lo lắng cho em, để em buồn, nay em chết rồi anh còn khóc làm gì nữa?". có lẽ anh đã rất đau buồn, không biết anh có vượt qua được khi mất tôi hay không nữa. Và tôi ước gì tôi có thể quay lại quá khứ quay lại ngày mà chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau, sao mà ngọt ngào triều mến, những lời nói những cữ chỉ hành động làm tôi vui, sự lo lắng ân cần đối với tôi. Nhưng rồi cơn giận cũng qua, tôi nhìn anh bằng một ánh mắt chan hòa, có lẽ chết là hết nên tôi chẳng còn oán giận gì ai. Nếu được sống tôi sẽ bỏ qua tất cả, tôi sẽ tha thứ cho anh, vì trong đời hỏi có mấy ai không đôi lần lầm lỡ!
Bỗng những người đàn ông chuyên làm nghề mai táng đến khiênh quan tài đi. Ôi! Tôi chưa chết, tôi chưa muốn chết, tôi gào, tôi khóc thét, tôi kêu, tôi giãy giụa...
Tỉnh giấc hơn 4h chiều, tôi biết mình vừa mơ, một giấc mơ kỳ lạ, mồ hôi đổ ước áo... Chỉ là giấc mơ thôi tôi - trấn an mình như thế.
Quá ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người yêu thương tôi, tôi vẫn còn nợ rất nhiều người bao nhiêu là lời hứa, và cũng còn rất nhiều người nợ tôi, vậy tôi chết sao đành lòng kia chứ? Người ta nói lúc cận kề với cái chết thường thì con người sẽ trở nên yêu mạng sống mình hơn, giờ nghiệm ra mới thấy câu này đúng thật.
Chợt nhớ về người thầy củ của tôi thời cấp 3 ( là hiệu trưởng của trường ), thầy còn trẻ và vừa mới học xong tiến sĩ chưa kịp nhận bằng, nhưng đột nhiên thầy bệnh nặng và không qua khỏi trong vòng có mấy ngày, khi sắp lìa đời thầy nắm lấy tay người bác sĩ và nói "Bác sĩ hãy cứu lấy tôi, tôi không muốn chết", và rồi khi sắp tắt thầy vẫn nắm lấy tay vợ mà nói "Em ơi! Anh không muốn chết, anh còn rất nhiều việc ở trường cần phải làm, còn rất nhiều việc anh chưa xử lý xong". Nhưng rồi thầy cũng ra đi để lại biết bao sự nuối tiếc của đồng nghiệp và học sinh của trường – ngày đó tôi khóc rất nhiều.
Bạn thấy đó mạng sống con người thật sự rất mong manh, cái chết và sự sống cách nhau chỉ trong gang tất. Tại sao lại có người yêu mạng sống của mình một cách tha thiết, dù biết rằng họ sẽ phải chết, thế nhưng họ vẫn muốn được sống, họ đã phải giành giật lấy từng giây, từng phút để được sống, có khi phải chi ra hàng trăm triệu hay cả tỷ đồng để đổi lấy mạng sống cho mình.
Song, ngược lại có những người được sống mà lại muốn mình chết, họ tự mình hủy hoại cuộc sống của chính mình vì những lý do không đáng chết. Vậy những con người ấy họ thật sự nghĩ gì? Phàm là người thì ai cũng có nỗi khô: Người giàu khổ theo cách của người giàu, người nghèo khổ theo cách của người nghèo, người suy nghĩ ít khổ ít, người suy nghĩ nhiều khổ nhiều, người không suy nghĩ lại càng khổ... Nhưng suy cho cùng con đường nào rồi cũng có đích đến, đừng vì những thất bại, những nỗi buồn, những nỗi đau nhất thời mà tìm đến cái chết một cách vô lý. Có một ai đó đã nói với tôi rằng "Trên đời này không có con đường nào là bằng phẳng cả, mà chỉ có con đường ít gồ ghề", việc lựa chọn con đường là ở bản thân mỗi người, hãy sống sao cho thật xứng đáng một kiếp người cũng như "Khi ta sinh ra mọi người cười, còn ta thì khóc, hãy sống sao cho khi chết đi mọi người khóc, còn ta thì cười”.
sao chết đc, còn phải sống để trả nợ nghiệp mình tạo chứ :)
Trả lờiXóaHay quá! thật xúc động!
Trả lờiXóa