Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

Rắc rối cuối năm

Haizz gần sắp qua năm mới rồi, không ngờ X bị tình trạng này. từ khi bước chân ra đi làm lần này là buồn nhất và sock nhất. 

Trong cuộc sống, trong xã hội thì loại người nào cũng có, khi X bước chân ra làm ít nhiều gì X cũng có va chạm rồi. nhưng X ko ngờ sự va chạm của lần này làm X phải tổn thương đến vậy, X tự nói với bản thân mình thôi kệ họ đi, nhưng tại sao mỗi khi nghĩ đến lại rơi nước mắt, 

Sự quyết tâm sự nhiệt tình chu đáo đối họ, sự ân cần chuyền nghiệp vụ lại cho họ. trong khi họ bước đi cũng ko đúng nghành nghề mà họ học, thì bản thân X lại hướng dẫn lại chuyền cho họ cái kinh nghiệm, những gì X học hỏi từ trường, từ kinh nghiệm bao năm làm việc của X. và đến khi X được chuyển qua môi trường khác để làm việc. tất nhiên X đã chuyển qua môi trường khác thì cái bằng cấp, cái kinh nghiệm của của X thì coi như hoàn toàn mới. X phải thích nghi. X phải học hỏi nhiều thứ từ mọi người. điều đó X thừa nhận là cty đã ưu ái cho X một điều là chuyển X lên thì đã nhìn nhận cái năng lực của X. họ nhìn nhận bằng mắt. bằng năng lực của X. chứ cái bằng cấp của X mà ngồi lên đó thì nó quả thật ko đúng chuyên nghành rồi.
Nhưng họ đã quên một điều rằng chính ngay từ ban đầu họ vô làm cũng thế, họ cũng bở ngỡ như X, họ cũng đi một con đường trái nghành, người hướng dẫn họ đi là X. nhưng bây giờ X bị họ chỉ trích rằng X ko xứng đáng như thế. vì họ thì có bằng đại học còn X thì ko? 

Họ đem cái học thức ra họ so sánh. đúng về bằng cấp X ko bằng họ. nhưng sao họ ko nhìn nhận lại mình, họ có bằng cấp. nhưng trong công việc họ có đầu tư vào ko? họ có nhiệt huyết trong công việc hay ko? và vì sao nhiều lần cty chấm dứt hợp đồng với họ? 

X còn nhớ lần đầu tiên cty chấm dứt hợp đồng với họ. chính X là người đứng ra để xin cho họ được quay về. quang hệ đồng nghiệp X rất quý họ, X chẳng có gì để phải ko quý họ cả. 

Và X, bản thân X cũng là đi làm. nói trắng ra thì X cũng đi làm công cho cty thôi. X cũng có một cái giới hạn của X. X có thể hướng dẫn bạn. hoặc X có thể học hỏi bạn. X có thể lấy danh dự của mình ra để bảo lảnh cho bạn 1 lần hoặc với khả năng có thể. đến khi không thể thì đó có phải là lỗi của X hay ko?

Lần này họ được chấm dứt hợp đồng đó có phải là lổi của X hay ko? mà họ nỡ đem cái bằng cấp của họ để họ làm X đau lòng đến thế này. đó là danh dự của X. họ có biết cái mà họ đánh giá. cái mà họ cho rằng 1 người ngồi ở một cái nơi ko đúng vị trí bằng cấp của X phải ngồi ở vị trí đó, thì họ có nhìn nhận lại sự việc hay ko?

Vì khi X đã được vào cty làm tất yếu X đã nộp hồ sơ, và trước khi người điều chuyển X đi ở một vị trí mới thì người ta cũng đã xem xét năng lực của X. và họ cũng thừa biết là X học ko đúng nghành mà họ yêu cầu, nhưng họ vẫn chấp thuận điều đó rồi, chứng tỏ rằng họ ko quan tâm tới cái bằng cấp của X là cái bằng gì, mà họ chấp nhận ở X là cái năng lực của X.

Họ có bằng đại học, thì tại sao họ ko suy nghĩ lại cái bằng đại học lớn lao của họ bị chấm dứt hợp đồng. còn bằng của X là bằng nghiệp vụ bán vé máy bay mà họ vẫn chấp nhận và tiếp tục giữ X lại điều chuyển X làm cho cty?

Hãy suy nghĩ lại.Ngoài công việc, tiền bạc, địa vị ra cũng phải cần nên sống bằng cái tình nữa. 

X hướng dẫn lại họ về nghiệp vụ X cũng chẳng mong gì sự tôn trọng hoặc mang ơn. nhưng ít ra X cũng chẳng mong gì họ làm X đau như thế này. một người mà X từng tin tưởng quan tâm nhất lại làm X đau. X cũng chẳng hiểu vì sao mà họ lại làm thế với X. 

Họ buồn. họ ấm ức tại sao họ không đường đường chính chính gặp X. hoặc gặp ban lãnh đạo để trình bài. mà họ nặc danh. ẫn mình để làm như thế. 

Buồn thật, ko phải buồn vì người ta khinh mình không có bằng đại học. mà buồn cho một tình bạn. buồn cho cho một người. buồn cho sự gặp gỡ.
Cần Thơ nhỏ bé quá, làm cách nào để X ko phải gặp lại nữa. 

Riêng bản thân X thì cứ bước đi thôi. X đi bằng chính đôi chân mình. chính khả năng của bản thân mình, chính năng lực của mình......

Năm cũsắp qua rồi. năm mới tới. hy vọng thêm 1 lần nữa X ném những gì ko mai mắn đối với bản thân vào năm cũ. ném hết.. nếm hết những tổn thương vào năm cũ. ném hết những bệnh tật vào năm cũ.

Bước qua năm mới với nhiều nềm vui mới... quyết tâm năm nay cưới chồng để má không mắng nữa... vậy đi... đi ngủ

01:15 nữa khuya ngày 21 tháng 01 năm 2011 

1 nhận xét: