Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

khó có thể cân bằng cuộc sống.



Dạo này tôi thường xuyên đi lạc đường, điều rất hiếm hoi xảy ra với tôi trước đây. Cũng con đường tôi đã từng đi qua, cứ nghĩ đã in sâu trong đầu vậy mà vẫn có lúc đi lạc, rồi ngờ ngợ, rồi hỏi dò, rồi điện thoại cho lung tung người hỏi đường và cũng tự hỏi “Mình bị làm sao thế này?” nghe như lạc bước hoang mang vậy.

Khi đi lạc tôi phải mất rất nhiều thời gian để quay lại hoặc chạy luôn con đường khác, vừa bực bội, khó chịu vừa thấy giận mình ghê ghớm... Có cảm giác là mình đang bị mất phương hướng trong cuộc sống. Thời gian này tôi biết rất nhiều điều và tôi đang suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống hiện tại, thật sự là suy nghĩ và thay đổi chứ không phải chỉ thoáng qua tôi trong chút cảm xúc nào đó. Cả về những con đường tôi đã đi và đường đời tôi đang bước.

Đôi khi nhìn con đường đời mà tôi đã đi qua, tự hỏi mình là đã có bao giờ đi sai đường hay không (có lẽ là có...)?
****
Cô đơn vốn có tự bao giờ? Nó luôn đi đôi với cái gọi tình yêu đã từ lâu em không còn thấy vui. Những đêm lạc loài tìm về bên những nỗi nhớ, kỷ niệm chợt ùa về bên em, nỗi nhớ cứ day dứt. Ngày anh và em mới gặp nhau sao mà vui đến thế, cái ngày mà anh cứ chọc em tức rồi lại chọc cho em cười,

     Những hạnh phúc cứ đến bên cạnh anh và em, những buổi sáng gặp nhau dù là ít nhưng vẫn là cả một trời hạnh phúc phải không anh? Giờ thì còn lại những gì vậy anh? Có chăng là chờ đợi vô vọng, cay đắng của những đêm cô đơn còn xót lại để mỗi sáng thức dậy chỉ còn những nỗi đau chua chát đến tận cùng. 

    Tình yêu là gì? Có lẽ nó là những cảm giác của ngọt ngào, mặn nồng, pha một chút cay đắng thứ mùi vị của cái tên gọi tình yêu? Ngọt ngào là những khi chúng ta bên nhau nghe trái tim đập cùng chung nhịp, cùng nắm lấy đôi bàn tay để dìu nhau đi qua những niềm vui chia sẻ từng nỗi buồn trong cuộc đời này, được đi bên nhau dưới trời mưa cũng như trời nắng, đưa nhau đi ngắm hoàng hôn của những buổi chiều xuống nhìn những làn sóng vỗ bờ đó là những gì mà chúng ta đã cho nhau từng ngọt ngào khi yêu. 

     Mặn nồng là khi anh và em chỉ biết dành cho nhau những yêu thương, lo cho nhau để rồi cảm thấy khi bên nhau có nhiều chuyện để nói, nhiều điều để dành cho nhau. Khi không thấy nhau lại có cảm giác thèm được nghe tiếng của nhau, thích một cái dựa vai để vuốt nhẹ mái tóc, nắm đôi bàn tay để giữ ấm khi trời lạnh giá, trao nhau nụ hôn đầu đời, dành những gì tốt nhất an ủi nhau những nỗi đau, xoa dịu những vết thương của cuộc đời. Mặn nồng khi mà ta còn nở nụ cười để cám ơn đời đã dành cho anh và em cuộc sống được ở cạnh nhau dù xa nhưng vẫn cứ thật gần với cảm giác đó.



3 nhận xét:

  1. Con đường vẫn luôn nằm đó, chỉ có tâm trí là đi lạc trong chính bản thân mình vậy

    Trả lờiXóa
  2. Đôi khi ta đi lạc... không biết vì sao mình lạc... do tâm trí ta lạc hay do đường đã khác????

    thanks!!

    Trả lờiXóa