Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011

Mưa khóc đấy, chứ không phải em đâu anh!




Có cơn mưa vô tình mà đã chạm...
Tỉnh dậy thấy mình còn đưa tay ra được, nghe được và gõ phím được dù đã run nhưng vẫn muốn làm gì đó trong cơn mưa này, mưa như thế dễ ốm bởi mưa, dễ chạnh lòng bởi mưa mà... khó khóc vì mưa. Ướt cả vai áo, tóc tai...
Mưa lạ!
Mưa gieo sầu nhân thế...
Kẻ như em vô tình chạm phải nức nở với mưa. Không muốn khóc vì hôm nay vẫn thấy mình đẹp, cuộc đời đẹp. Chỉ muốn viết về cơn mưa cho một kẻ đã.....yêu..........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
(Mưa khóc - thơ Ngô Gia Lạc)
Không hiểu sao em thấy Lạc lòi yếu đuối! Nhưng thôi!........
Chiều nay cơn mưa khóc
khóc một mình trong nỗi nhớ.
Ta nằm nghe
tiếng thở dài và giọt nước mắt
vỗ về bên tai
Mưa khóc
Khóc ai
Cho đời đong đầy muộn phiền?
Cuộc đời này chứa tất cả những cung bậc của cảm xúc, cả khổ đau và hạnh phúc, cả vô tư và phiền muộn. Mưa sáng nay của ta không nhiều ý niệm mà chỉ gấp gáp giúp ta nhận ra những điều đáng trân quý nhưng ta biết cơn mưa chiều qua là tiếng khóc. Mưa gợi nhớ! Biết đâu trong một cơn mưa có hai người chung áo?! Biết đâu trong một cơn mưa có hai kẻ vẫn đi dạo? Và biết đâu, trong cơn mưa có nhiều người cùng nhớ?

Đừng thở dài! Mưa khóc rồi! Đừng hùa theo những ướt át để nỗi buồn rơi giọt. Chỉ cần trả lời thôi, xem ai làm đong đầy nỗi nhớ, biến nỗi nhớ thành phiền muộn, biến chiều mưa thành chiều nước mắt, biến những lắng nghe thành thở dài não nuột...
Cơn mưa cứ nằm khóc
Ta ôm gối nằm nghe
Rơi...
Rơi...
Tí tách...
Tí tách...
Ta tưởng tượng có ai đó nằm ôm gối. Có lặng thinh không? Có câm nín không? Đếm nhịp cho mưa là buồn lắm mà nhớ lắm. Đếm thế nào cho khỏi lẫn hạt mưa? Đếm thế nào cho khỏi lạc nhịp nhớ? Khó!
Thôi cơn mưa đừng khóc
Cho nỗi nhớ đừng rơi
Cho tim ta đừng ướt
Đừng nhòe đi vì bóng ai
Rồi thì cũng cất lời được rồi nhỉ! Nghe như xin xỏ van lơn ấy! "Thôi mưa đừng khóc"
Sao ta thấy một cuộc tình, thấy thương một cuộc tình? Tự hỏi vì sao tình không nhạt mà bóng lại cứ đòi mờ? Tội cho ai đó đang ôm nỗi nhớ, để tim ướt át thắng nổi cả cái đầu vẫn tự cho là cứng rắn.
Cơn mưa khóc
Ta khóc
Khóc cho một người
Đã đi về phía những cơn mưa
Khóc với ta không hẳn là những giọt ngắn dài trên má, Nếu cứ như thế có lẽ đỡ buồn hơn là ngồi trong cơn mưa mà nghe lòng khóc. Ta muốn vặn vẹo sao lại để người ta đi về phía cơn mưa? Cái lựa chọn về phía ấy không hẳn là tốt cho người bước đi đâu. Thương sao không giữ lại? Nhưng rồi ta biết chuyện yêu đương muôn đời vẫn thế, có nhiều thứ không rạch ròi được.
Ta không khóc trong cơn mưa của ta nhưng ta khóc trong cơn mưa của anh. Khóc chơ một người chọn hướng nhưng cơn mưa...
Có cơn mưa vừa qua...
Có ngày nào, cơn mưa đổi hướng?...
12h11 khuya rồi đấy ngủ đi mắn àh!!!!!!
nhật ký của đêm mưa
Và em muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ
Cho vơi đi những khát khao trong lòng
Cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng
Nỗi nhớ anh nghẹn ngào ngập tràn trong tim em.
Hồ Quỳnh Hương hát đấy anh ạ. chứ không phải em đâu nhé...
Hồng Gấm!!!!


2 nhận xét: