Hôm qua lội cả ngày trời ở sài gòn. vì đêm hôm trước bán khuya nên hơi mệt. đi từ 3h khuya sáng ra lội bộ. đồ đạt lung tung. chỉ tạc vào thăm Má được xíu rồi về. lên xe về là 4h chiều vì quá mệt nên ngồi trên xe ngủ thiếp đi. Nhưng mình nhớ mình đâu có mệt đến nổi mê sản đâu ta. nhưng sau làm mình thấy sợ quá. đến bây giờ còn nghĩ mãi về cái sự lờ mờ thấy đó. hình như không phải là mơ. vì khi ngồi trên xe ko khi nào mình ngủ mê cả. chỉ chợp mắt. nhưng lúc nào mình cũng biết được xung quanh cả.
Lần này thì khác cái sự lờ mờ đó không biết mơ hay là cái gì nữa. ngồi trước ghế mình có một đứa bé rất đáng yêu khoản 5 tháng. mình cứ hay với tay lên nựng nựng nó. bỏ một cục kẹo bạc hà vào miệng ngậm và bật ghế ra sau đeo tai phone, duổi thẳng hai chân. quay sang cười với chị ngồi cùng.
Em chộp mắt xíu àh.. em mệt quá..
Tự nhiên xíu sau thấy xe chạy lên cầu Cần Thơ, chạy đến đoạn cao nhất thì cầu đổ sụp xuống. xe rơi xuống. những người trong xe hoản loạn. đứa bé khóc thé lên. mình đứng dậy la ớn lên " ai có túi xách làm bằng nilong làm ơn đổ đồ ra cứu bé đi. chạm nước là bé không thở được đâu" rồi xe rơi chạm nước người mìn lạnh rung và khó thở.
Mở mắt ra thấy bé vẫn còn khóc. giật mình nhìn xung quanh thì xe chưa chạy tới cầu Cần Thơ. bé khóc là do sợ tiếng kèn của bác tài xế. lạnh là do máy lạnh bác tài mở nhiệt độ lạnh quá. chị ngồi cùng nhờ anh phục mang cho 2 đứa 2 cái mền. mình chùm cái chân lại cho ấm và nhớ lại hồi nãy sao thấy ghê quá chừng. mà đâu phải gọi là mơ được ta.
Cầu Cần Thơ có bao nhiêu người chết rồi. mỗi lần đi ngan qua thấy những tâm bia ghi tên những người đã chết. mình cứ nhìn. sợ mà vẫn cứ nhìn..
Sờ tay lên trán hơi hơi nóng hehehe.. hắc xìiiiiiii
Nghe Uyên Linh hát nào. bài này hay thật. ông Quốc Trung khó tính vậy mà cũng lãng mạng quá
mau hết bệnh nhen!hihi
Trả lờiXóadạ.. hắc xì.... cảm ơn anh.. hix hix
Trả lờiXóa