Có một hôm tôi hỏi em gái tôi rằng. khi không có làm gì. bất kể lúc nào. lúc ngủ hay lúc làm việc. hay lúc đi đâu đó. hoặc đang láy xe. trong đầu ( trong bộ não) của kưng có khi nào không suy nghĩ gì hết không. hay những lúc không làm gì hết thì kưng sẽ hoàn toàn không suy nghĩ đến một vấn đề gì ko?
Em tôi trả lời. chỉ những lúc làm việc, hay gặp nhưng gì trước mắt trong đầu nó mới có sự suy nghĩ. còn lại đa số là ko suy nghĩ gì hết.
Sau đó tôi hỏi thêm một người bạn nữa. và người bạn của tôi trả lời rằng trong ngày có một lúc trong đầu bạn ý sẽ ko suy nghĩ gì. cứ để cho cái não nó thư giãn.
Vì sao tôi lại có những câu hỏi như thế. vì chính bản thân tôi đầu tôi lúc nào cũng suy nghĩ. suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. tôi không biết vì sao tôi suy nghĩ nhiều như thế nhưng hầu như là ko lúc nào cái đầu tôi có sự trống rỗng cả.
khi tôi bắt đầu làm một việc gì đó. thì định hình trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ. tôi phải định hình sự việc đó trước. về công việc xung quanh.
Sự suy nghĩ đó không nhất thiết phải tập trung vào công việc hết mà tất cả mọi thứ điểu khiến tôi phải suy nghĩ, phải nghĩ đến nó.
Đến khi tôi chìm vào giấc ngủ sâu thật sâu thì những suy nghĩ của tôi mới gác lại cho ngày hôm sau. Một khi tôi làm việc gì đó thì tôi suy nghĩ làm sao tôi sẽ sắp sếp nó theo ý mình. tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu từ đâu và sẽ làm gì.
Có những lúc tôi thật rãnh rỗi. đúng ra những lúc đó tôi nên để cho cái đầu của tôi nó yên. nhưng hoàn toàn ko thể như thế được. chính bản thân tôi cũng ko hiểu nỗi mình nữa.
Tôi rất giống anh trai lớn của tôi. và má tôi thường gọi anh em tôi có cái bệnh hay lo. lo nhiều đến nỗi ko mập nỗi. hì hì chắc má nói đúng.
Và lâu lâu tôi lại suy nghĩ về những chuyện củ rích. hì hì vì chỉ số IQ của tôi không cao nên chuyện gì tôi cũng chậm hiểu. nhưng qua rồi tôi hay ngồi suy nghĩ lại. có những chuyện làm tôi buồn. có những chuyện làm tôi vui.
Nhưng buồn hay vui gì thì cũng đã qua rồi đối với tôi. cuộc sống phải có buồn có vui. có nụ cười có nước mắt thì mới cảm giác được đau khổ và hạnh phúc. để mà còn phân biệt được mà phải ko?
Đêm qua ngoài shop về nhà lúc 10h30 tối. nhìn thấy cô bán xôi còn một mâm xôi đầy.
Em đang suy nghĩ gì mà thừ ra vậy...
Cô bán xôi giờ này mà còn một mâm vậy rồi làm sao ta? em bán quần áo, không bán hôm nay mai bán tiếp. chứ xôi mà còn một mâm vậy chắc là ăn quá anh....
Ôi trời đi ngủ đi. lo cho mâm xôi của người ta.. thiệt tình..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét