Trước Valentine hai ngày, sáng thứ 7.
Lò dò lên công ty, thấy vắng hoe. Lấy quyển sách ra ngâm cứu hy vọng tìm được cách nào làm giàu mà không khó nhưng vừa đọc được... 3 dòng thì buồn ngủ, thế là gục xuống ngủ một giấc rồi dậy... đi về.
Bà chị cùng công ty rủ đi chùa đầu xuân. Thôi thì có chùa Hà vừa gần công ty, vừa gần nhà mình, ra đó xin lộc vậy.
Phi xe về nhà rủ cô bé ở cùng phòng trọ đi cùng. Hai chị em ra đến nơi thì bà chị kia đã khấn xong và chuẩn bị về đón con. Lơ ngơ đi vào. Mỗi đứa rẽ sang một phía. Mình khấn vái xì xụp hết cả 3 gian thờ mà vẫn không thấy cô bé kia đâu. Gọi điện thì thấy nó hớt hải chạy ra từ gian đầu tiên, tròn mắt hỏi mình: "Chị xong rồi á? Nhanh thế?". Mình cũng tròn mắt hỏi lại: "Thế em định xin hết lộc của người khác nữa à?". Nó cười hì hì rồi lại chạy biến.
Chờ một lúc cho cô bé đi hết một vòng rồi hai chị em về.
Nghe tiếng chùa Hà đã lâu, chuyển đến ở trọ gần chùa cũng đã hơn 1 năm mà hôm nay mới có dịp vào thăm chùa.
Hy vọng năm nay có gì mới mẻ.
Trước Valentine 1 ngày.
Lượn đi có tí việc từ sáng sớm, quá trưa mới về đến nhà. Thấy nhà có khách, là T - bạn cô bé cùng nhà. Bạn "hơi thân thân" ấy mà. Chém gió một lúc thì cu cậu kia đi về. Cô bé mới thỏ thẻ với mình rằng là em vừa nhận lời T rồi. Tí nữa thì nghẹn... nước bọt. Vốn dĩ vẫn biết chùa Hà thiêng lắm, nhưng không nghĩ là thiêng đến mức vừa đi chùa hôm trước, hôm sau về đã ...có người iu như nó. Bái phục.
Bài học kinh nghiệm: Lần sau đi chùa phải cố gắng khấn vái thật lâu.
Ngày Valentine.
Sáng, lên công ty, lại lôi sách ra đọc. Không ngủ gật nữa (vì có cốc cà phê rồi), nhưng vẫn chưa tìm được cách nào làm giàu cả.
Trưa, thằng bạn chạy xe qua, "ném" cho thỏi sô cô la với câu dặn: "Cho chứ không tặng đâu nhé" (ghi chú tí là một hộp có hai thanh, nó xé hộp, ăn hết một thanh rồi, thanh thứ hai gói lại mang cho mình) rồi nó hì hục ngồi cài lại Window cho em laptop thân yêu đầy virus của mình.
Chiều.
Vào mạng ngó nghiêng lung tung, chợt phát hiện ra có một cuộc gặp mặt "Hôn ngẫu nhiên và miễn phí" nên tí tởn đi xui mấy người bạn tham gia.
- Chị ơi có vụ này hay lắm, chiều tối nay ở cổng Bảo tàng Dân tộc học, chị tham gia không?
- Vụ gì?
- Vụ... bốc thăm hôn nhau, đi không? Hihi
- Hi... thôi, hôn người nào không phải người yêu mình, hôn sao nổi?
- Bao lâu rồi chị chưa hôn hử?
- Hơn nửa năm rồi chưa hôn.
Cười lăn lộn với cái bà này mất.
Rủ thằng bạn lúc trưa:
- Được hôn miễn phí à?
- Ừ.
- Bốc thăm ngẫu nhiên thành từng đôi à?
- Ừ.
...
- Ớ mà nhỡ tớ với cậu đi mà lại bị xếp thành một đôi thì sao nhỉ? Cho cậu hôn chân tớ nhá.
- Vậy cậu hôn... mông tớ nhá.
Ặc, cái thằng vừa bẩn vừa thâm nho này. Cút đi.
Một ông bạn nữa.
- Bùm chíu
- Gì thế cưng?
- Bao lâu rồi anh chưa hôn hả?
- 1000 năm.
- Có vụ hôn ngẫu nhiên và miễn phí tối nay, anh tham gia đi, để lâu không hôn sẽ khô môi đấy :D
- Thôi chả dại, anh giờ không quan tâm tới mấy diễn đàn đó, mất thời gian lắm, làm quen làm kiếc gì.
- Có ai bắt anh quan tâm đâu, nhưng em thấy có vụ hay hay thì bảo anh, không sau này môi anh nẻ toác ra lại trách em có vụ ngon thế mà không bảo
- Em tham gia đi, không tối đi ăn pizza với anh.
- (Mắt sáng choang) ặc, được ăn à? Có được tiền Zimbabue nữa không? (Ghi chú vụ này, lão ấy còn "nợ" mình 100 tờ tiền Zimbabue mừng tuổi mà mình chưa gặp để đòi được, hehe)
- Ừ, anh giới thiệu "hàng" cho, anh tổ chức Valentine cho đội trẻ ở VP, tí ăn chè với kem, tối pizza, xong trà chanh cắn hạt dưa.
- Hờ, hoành tráng nhờ, thế không tổ chức hôn ngẫu nhiên và miễn phí à?
- Không
- À, chắc Đảng viên thì không hôn (thấy lão treo cái status là Đảng viên nên đoán là mới được kết nạp Đảng)
- Thi thố thui, giờ ai hôn hít, hôn hít thì về lớp 1 mà học.
- Há há há, học lớp 1 anh đã hôn à? Cao thủ nhỉ. Thế bọn anh thi cái gì đấy
- Ăn
- Thi ăn bánh pizza hả?
- Ừ
- Nghe hấp dẫn nhỉ
(Khen giả vờ rồi để đó, không thèm chat nữa :D)
Tối, cô bé kia từ công ty đi chơi luôn không về ăn cơm, mình sang hàng xóm ăn chực được miếng bánh chưng là vật vã no. Về nhà, mở Pikachu lên chơi được một ván, đứng đầu danh sách điểm luôn. Hí hí. Máy vừa cài lại mà, bao nhiêu điểm mà chả đứng đầu.
Chơi chán, lượn quanh xóm rủ bọn sinh viên chơi... tú lơ khơ. Trời chả thương người ở hiền tí nào cả. Tụi nó lượn đi chơi hết sạch (chậc, chả chịu lo học hành gì cả), còn lại hai thằng đang ngồi học bài và nhất quyết không chơi cùng mình vì cái lý do chẳng lãng mạn tẹo nào: "Mai bọn em phải thi lại".
Chán đời cứ gọi là cùng cực. Thấy mình cứ giông giống chị Dậu lúc bán cả con cả chó đi mà vẫn không đủ tiền nộp đinh ấy.
Đăng nhập ì à hú hu. Thấy có lão bạn đang online. Lại có trò vui rồi đây.
- Buzz. Em bảo này.
- Gì? Đang uống rượu với socola hả?
- Không. Ở chợ Mơ người ta mua lại socola ế đấy, bằng nửa giá mua bình thường.
- Xin lỗi người đê..ê..ê.
- Anh ế nhiều thì mang ra đó mà bán, vớt vát được xu nào thì vớt :P
- Đừng có mà đánh giá anh thấp thế nhé.
- Ừm, em chỉ nhắc nhở vậy thôi. Có thì bán nhanh đi chứ để đến sáng mai là người ta thu mua đồng giá 5000 đồng/thanh, to nhỏ như nhau hết đấy.
Lão chắc akay lắm, định gõ gì đó choảng lại (lão có bao giờ chịu thua mình câu nào đâu) nhưng rồi tự dưng thấy out mất.
Cụt cả hứng.
Ngồi viết blog khoe khoang tí vậy. Ai bảo Valentine độc thân là không vui chứ?
Đọc xong cười đau bụng
Trả lờiXóaValentine độc thân vẫn vui như thường, có khi còn vui hơn không độc thân nữa đó.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaSweet Comments