Định bụng là sẽ mần cái entry ngày cuối năm con Hổ, vào tối 30 Tết, ai dè đâu, chẳng siêng viết…
Và cho tới bấy chừ, cũng đang trong trạng thái như thế, vẫn chưa siêng viết… Thôi thì viết đại…
Haizzz, nằm xuống, gác tay lên trán ngẫm nghĩ lại một năm qua xem thế nào coi
**********
Có lẽ phải khẳng định rằng năm 2010 này với mình là một năm có nhiều điều đáng nhớ nhất, đánh dấu một bước thay đổi, tuy không lớn, nhưng đó cũng là một khởi đầu.
…
Về sức khỏe
Hình như vẫn vậy, nghĩa là vẫn bệnh những lúc… không nên bệnh. Đáng nhớ nhất là khoảng giữa giữa năm quánh 1 trận bệnh ( mà người ta cho rằng mình lôi cái bệnh nang y ra léo nhéo chuyện tình cảm- xin thưa tôi ko rảnh), khi mà lúc đó có nhiều việc ập đến quá, làm lao tâm lao lực, lao tùm lum lao. Hí hí, mệt cái đầu quá, nên trằn trọc riết, thành ra tóc nó biến thành… bạch kim (vài cọng thôi à nghen). Nhưng có một điều phải khẳng định, lần nào bệnh cũng giải quyết thành công công việc, có điều cái giá phải trả đắt quá… SỢ!
…
Về gia đình:
Ba má sức khỏe vẫn ỗn.. anh em vẫn tốt... về gia đình thì khỏi phải nói òi.. rất good..
Về tình cảm:
Thì ôi chu cha, tính từ lúc còn bé tí tẹo, nhỏ tí xíu, cái thời còn lững thững tập đi, cho tới bây chừ… là 20 mấy năm, thì có lẽ cái năm 2010 này là năm phải nói là tình cảm “ảnh hưởng” quá trời lớn đến mình, haizzz. Năm Cọp nên bị một Cọp cái ngoài đường tung hoàng, tung chưởng, tấn công mình, có lẽ cho tới tận bây giờ, mình vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc đó. Như Maika vẫn nói, em í không hiền nhưng vì biết nghĩ đến người thân nên em í nhịn => Câu này đúng!
Haizzz (lại thở dài tiếp tục lần thứ hai), vì rằng cái sự vui và buồn nó xen vào nhiều quá, nó đến liên tục và xoay trở liên tục… Mình thấy ngợp thở, nước mắt và nụ cười, xen kẽ nhau, phải chăng đó là luật bù trừ mà trời còn thương xót ban cho con trong năm qua?!
Thôi thì cứ giấu mọi thứ vào tim, để lòng tự hiểu rõ…!... mọi chuyện hãy để nó trôi đi vào quá khứ.. mình chẳng muốn nhắc đến làm gì thì xin hãy để yên... vì dù gì sự thật vẫn là sự thật (Haizzz tiếp lần thứ ba ở chỗ này)
Về Tiền bạc
Về tiền bạc thì năm nay cài nhiều hơn năm rồi gấp đôi, nhưng chẳng dư hơn năm rồi. còn chuyện lấn cấn tiền bạc nửa chứ... đời mình ít khi dính đến mấy chuyện này.. tính mình sòng phẳng... nhưng cuối cùng cũng bị dính 1 chưởng và mang tiếng muôn đời hahaha...
…
Về bạn bè:
Hì, có lẽ phải nhe răng cười mà nói rằng, đây là năm mình thấy hạnh phúc khi nói về bạn bè, mình đã có rất nhiều bạn tốt trên muli, dù rằng những người bạn đó bây giờ đã tạm rời xa muli, vì nhiều lý do, chỉ còn mình là đang cố gắng bám trụ, nhưng cũng chẳng biết còn trụ được bao lâu.
Và đã hơn 1 năm mình đã rời xa Sài Gòn nhớ lắm những chuyến xe bus lúc trời mưa lất phất, hay những lúc chiều tà... nhớ chị ... nhớ em.. nhớ bạn... nhớ nhiều lắm Sài Gòn trong tim.
...
Về công việc:
Năm nay mình cũng gặp một cú sốc từ đồng nghiệp mà khó khăn lắm mình mới lấy lại được thăng bằng...về công việc thì ko ảnh hưởng nhiều nhưng mình cảm thấy buồn vì nhiều thứ trẻ con...Nhiều bước ngoặc mở ra cho bản thân mình.. lúc nào mình cũng muốn có kinh nghiệm nên cái nào mình cũng tham gia... dù khó hay dể... có lẽ vì thế mà mình có nhiều áp lực và thường xuyên mệt mõi..
…
Về học tập:
Mình đã cố gắng rất nhiều, đi từng bước chậm, nhiều đêm phải tranh đấu với bản thân, với những mặt trái của xã hội… Và kết quả dù không hẳn hoàn hảo, nhưng nói chung là OK. Mình hài lòng vì điều đó, và mình tin mình xứng đáng được nhận lời khen ngợi từ gia đình ở khoảng này.
…
Về tình duyên:
Mình vẫn nghe những câu hỏi đại loại như: “Chừng nào lấy chồng?=> Đó là những câu hỏi quá khó, vượt quá sức bản thân. Hì, mình xin phép im lặng vô điều kiện.
...
Một năm Cọp đã qua đầy dữ dội, cảm xúc thay phiên nhau dâng trào trong mình, mọi thứ như là cơn gió, có khi lại trở mình thành cơn bão to, vờn quanh cuộc sống, nhưng rồi lại ra đi. Vì rằng mình đã rất cố gắng thật nhiều, nên giờ đây nghĩ lại, mình thấy tất cả những sóng gió đó là bước khởi đầu, là nền móng cho bước đường sau này của mình, âu đó cũng là một sự sắp đặt rất logic mà mình không biết.
Nhìn bề ngoài thì có lẽ đó là những lần dở dang làm mình phải hối tiếc, nhưng nhìn kĩ bên trong thì đó là vô vàng cơ hội đã được “số phận” xếp đặt để mình trải nghiệm, và đơn giản đó chỉ là cuộc chơi, khi hết thời gian rồi, thì mọi thứ sẽ kết thúc. Có khi đó là một kết cục ngang, làm người chơi như mình đôi lần hụt hẫng đến ngây người…
Đời còn dài… còn dài… và còn đó biết bao cuộc chơi…hãy bước chân đi vững vàng... hãy chóng chọi là những thứ khắc nghiệt nhất ta mới có thể lớn và chưởng thành hơn
Dù sao cũng cám ơn cuộc đời, đã cho con những lúc thăng trầm, để con biết rằng mình vẫn tồn tại…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét