Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Buồn




Ai đó từng nói với tôi rằng khi người ta hay nhớ về quá khứ thì điều đó có nghĩa là họ không hạnh phúc ở hiện tại. Tôi thường nhớ về những vệt ngày đã qua, những kỉ niệm, những giấc mơ khi nó còn chưa vỡ. Có nhiều ngày tôi triền miên trong những cơn mộng mị cũ mèm. Tôi có hạnh phúc không? Sao những giọt nước mắt và những nụ cười cứ trộn lẫn vào nhau như thế?

“Có nhiều khi tôi quá buồn_ Tôi ước mong tìm về dưới gốc cây xưa” nghe năm tháng im lìm bước chân ngoan, nghe trong veo xưa dịu dàng làn tóc rối. Bình yên khẽ khàng. Có những khi quá buồn, tôi lật đi lật lại từng trang kí ức, chạm vào từng khuôn mặt, từng ngóc ngách thương yêu rồi dừng lại một nơi suốt đời tôi chẳng thể chạm vào nổi. Một miền hư vô. Có ai gửi gì cho tôi theo từng mùa lá đổ rơi xao xác bên song? Có ai gửi gì cho tôi theo biệt ngày biệt tháng rong mòn?

Chẳng có ai cả. Chỉ mình tôi nơi đôi đường nhớ nhớ, quên quên. Khi cất bước ra đi, chúng ta đã vô tình để lại phía sau một con đường dài hun hút, thẳm sâu . Không thể chạm vào nhau những nỗi buồn nói gì những niềm vui. Không thể kể cho nhau nghe những bình yên nhỏ nhặt nói gì những nguyền tật, hư hao. Nỗi đau nào khẽ đậu vào tôi rồi khoét sâu vào một miền rơi vỡ…


Bóng ai như bóng tôi đi qua cánh đồng hoang vu cỏ dại? Bóng ai như bóng đơn côi lang thang qua cõi đời tạm bợ? Chỉ là một chiếc bóng rêu rao lời ru muộn phiền, tìm chút an trầm giống như những con chim sẻ tha về từng cọng rơm vàng khô để xây nên ngôi nhà hạnh phúc. Chỉ là những lời vụn rồi một mai thành sương, thành khói lãng quên thôi mà…

Đó là những ngày quá buồn, lật ngửa bàn tay lên nhìn trân trân vào những đường chỉ tay nghuệch ngoạc, chợt giật mình khi thấy đường sinh mệnh bị ngắt quãng bởi hình một ngôi sao lạ. Mười hoa tay nay chai dần chỉ còn hai cái. Tôi nhìn mái tóc của mình chẻ khô chẻ khốc vì nắng. Ba giấc mơ kia giờ chỉ còn một vá víu. Giấc mơ còn lại tựa hồ chiêm bao… Là những ngày mục buồn, “tôi gục đầu trên bóng tôi” nghe phôi pha cay xèm lòng mắt.


À ơi, cây xấu hổ đau gì mà rũ lá khi người ta lỡ chạm tay vào? Tôi đau gì mà hằng đêm cứ bong bóc từng nỗi buồn như thế?

Trời đã về đêm. Phía trên cao, mỗi ngôi sao ẩn giấu một số phận. Đêm nay có ngôi sao nào nán lại, ngồi bên cạnh trò chuyện cùng tôi hay không?


Không còn nghe ai đó nói cười. Không còn nghe tiếng côn trùng ri rỉ trong từng lớp đất. Không còn nghe đời nghiêng nứt toác. Bỏ mặc cả những giai điệu nỗi buồn bủa vây xung quanh, bỏ mặc câu thơ Hoàng Phủ mạng nhện chăng đầy, không còn nghe điều chi, điều chi…

Sang ngày rồi sao còn chưa ngủ, tôi còn ngồi làm gì nơi đây một mình với từng ý nghĩ mong manh, mong manh?

1 nhận xét:

  1. Chỉ là cụ già rồi, sợ chết nên suy nghĩ vu vơ ấy mà. Con hiểu lắm cụ ơi!

    Trả lờiXóa